Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2942: Bị Đánh Lén.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu Diệp Hạo mới chậm rãi đứng lên, dưới thái độ trào phúng của mọi người ma từng bước đi vào trong di tích.

- Diệp Hạo có lẽ đã bị thương đến bản nguyên rồi.

- Đúng vậy, hãy chờ xem, cho dù hắn tiến vào trong di tích cũng sẽ không chiếm được gì đâu.

- Ta nghe nói có một vài tộc bất mãn với Nhân tộc.

- Là các đại tộc đều không hề ưa Nhân tộc.

- Ai bảo nhân số Nhân tộc quá kinh khủng làm gì.

- Giữa Thiên Địa đang nổi lên một mạch nước ngầm, chỉ là không biết mạch nước ngầm này có phải đối đầu với Nhân tộc không?

- Chỉ là Nhân tộc có rất nhiều cao thủ đứng đầu, muốn xoá bỏ hoàn toàn Nhân tộc, rất khó.

- Đây không phải là chuyện chúng ta quan tâm.

Lại nói Diệp Hạo.

Khi vào được di tích, hắn lập tức nhìn xung quanh.

Một mảnh trắng xóa.

Cái gì đều không nhìn thấy.

Oanh!

Diệp Hạo vận dụng hỏa nhãn ngân tinh.

Ánh mắt kinh khủng phá bỏ sương mù dày đặc, rất nhanh đã rơi vào một bảo tháp.

- Đây là..?

Ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy nghi ngờ.

Sao bên trong di tích lại có một toà bảo tháp chứ?

Thế nhưng chưa đợi hắn đi bao xa, một bóng người đột nhiên phá mở không gian quỷ dị xuất hiện phía sau lưng hắn.

Móng vuốt sắc bén vồ tới, ngay trong nháy mắt chuẩn bị đâm thủng, Diệp Hạo lập tức ra tay, hắn hoá thành một đạo lưu quang trong lúc cực kỳ nguy cấp tránh khỏi một kích.

- Làm sao có thể?

Thân ảnh kia trợn mắt há hốc mồm nói.

Hắn đã ẩn núp được một thời gian, hắn tự tin cho dù là Phá Quân cũng không thể phát hiện ra được.

- Lang Vĩnh, ta tự nhận mình chưa từng đắc tội với ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn thân ảnh đánh lén kia nói.

- Giữa tộc ta và Nhân tộc các ngươi có mối thù truyền kiếp.

Lang Vĩnh điều chỉnh lại hô hấp, gằn từng chữ nói.

- Vậy không cần nói gì thêm nữa.

Âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, Vạn Cổ Bất Diệt Quyết liền vận chuyển đến cực hạn, cùng lúc đó từ trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một chuôi thần kiếm màu vàng óng.

Diệt Thần kiếm!

Chỉ là Diệt Thần kiếm lúc này mạnh không chỉ gấp mấy lần so với hồi xưa.

Giống như có thể chém vỡ toàn bộ thiên địa.

Sắc mặt Lang Vĩnh lập tức thay đổi.

- Ngươi… sao ngươi có thể mạnh như vậy?

Trên mặt Lang Vĩ tràn ngập bất an.

Hắn là Lang tộc.

Năng lực cảm nhận nguy hiểm của hắn cực kỳ nhạy.

Giờ khắc này hắn ngửi thấy mùi tử vong.

- Chuyện này ngươi không cần quan tâm.

Diệp Hạo nói xong, hai tay cầm Diệt Thần kiếm hung hăng chém tới Lang Vĩnh.

Trong mắt Lang Vĩ tản ra khí tức đỏ thẫm, chỉ trong nháy mắt thân thể đã tăng lên gấp trăm lần, lực lượng khổng lồ tràn ngập ra.

Hắn gào thét một tiếng nhào tới Diệp Hạo.

Đối với Lang tộc, bộ phận cứng rắn nhất của hắn chính là đầu.

Bởi vậy hành động này của hắn không phải là hành động tự sát.

Ầm!

Ngay khi đầu của hắn hung hăng đụng vào Diệt Thần kiếm, không gian bốn phía đều bị tiêu diệt, trong nháy mắt xuất hiện khu vực chân không.

Nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại như cũ,

Lang Vĩnh lảo đảo lui lại phía sau mấy chục mét, kinh hãi nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi....

Lang Vĩnh đã vận dụng toàn bộ thực lực.

Nhưng khiến hắn không ngờ rằng mình vẫn không thể làm gì được Diệp Hạo.

- Có phải thấy bất ngờ hay không?

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Chúng ta đều bị lừa gạt.

Lang Vĩnh ngưng tiếng nói.

Thực lực của Diệp Hạo tuyệt đố có thể chống lại Phá Quân.

- Bây giờ mới biết mình bị lừa? Muộn rồi.

Tiếng nói rơi xuống, Diệp Hạo lần nữa chém ra một kiếm về phía lang Vĩnh.

Khác biệt là một kiếm này mạnh gấp bốn lần so với một kiếm trước đó.

- Không thể nào.

Trên mặt Lang Vĩnh tràn ngập hoảng sợ.

Hắn cũng có thần thông giúp gia tăng chiến lực.

Nhưng cũng chỉ tăng cường được ba đến bốn thành mà thôi.

Còn Diệp Hạo, bây giờ hắn lại phát rồ tăng tận bốn lần?

Bốn lần đấy!

Thế thì còn đánh như thế nào đây?

Lúc này Lang Vĩnh chỉ còn có thể trơ mắt nhìn Diệt Thần kiếm chém xuống hắn

Sau một nháy mắt, Lang Vĩnh vô lực ngã co quắp trên mặt đất.

Không hề còn bất kỳ khí tức gì.

Diệp Hạo tiến lên, vung tay triệu hoán túi càn khôn của lang Vĩnh vào trong tay mình, sau đó thần niệm của hắn cậy mạnh phá vỡ giam cầm đi vào bên trong tiểu thế giới của hắn.

Lúc này tiểu thế giới của Lang Vĩnh đã bắt đầu sụp đổ.

Giống như tận thế vậy.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động cưỡng ép củng cố tiểu thế giới đang sụp đổ của Lang Vĩnh lại, tiếp đó Diệp Hạo phái hơn trăm vạn tu sĩ tiến vào vơ vét hết tài nguyên bên trong.

Đây mới thật là vơ vét.

Chỉ cần là vật có tác dụng đều được đưa hết vào trong tiểu thế giới của Diệp Hạo.

Lang Vĩnh chính là thiên kiêu thứ hai trong tộc của hắn.

Tài bảo của hắn sung túc thế nào ai cũng có thể nghĩ ra được.

Đợi đến khi vơ vét xong xuôi, Diệp Hạo mới buông tay để cho tiểu thế giới của Lang Vĩnh sụp đỏ.

Bởi vì không còn có bất kỳ thứ gì còn giá trị nữa.

Thu lại thi thể của Lang Vĩnh, Diệp Hạo bước đi về phía toà tháp mà Hoả Nhãn Ngân Tinh đã thấy.

Mà dọc theo con đường này, Diệp Hạo cũng không gặp bất kỳ công kích nào nữa.

Ngay cửa vào bảo tháp là Hi Vọng thân tràn đầy máu tươi đang đứng ở nơi đó.

Nàng cực kỳ suy yếu.

Diệp Hạo vội vàng đi tới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Ta bị đánh lén.

Hi Vọng nhìn thấy Diệp Hạo đến, thân thể căng thẳng cũng được thả lỏng một chút.

- Ai đánh lén?

- Không biết.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng Hi Vọng lại nói như vậy.

- Không biết?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

- Đối phương vận dụng thuật ám sát.

- Có đối tượng hoài nghi không?

- Lang Vĩnh.

Hi Vọng nghĩ một hồi rồi nói,

- Vừa rồi ta mới giết chết Lang Vĩnh.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Lang Vĩnh vận dụng ẩn nấp chi thuật.

- Ngoại trừ hai vị Nguyệt tộc ra, toàn bộ những người còn lại đề có thể.

Sau một lúc Hi Vọng mới lên tiếng.

- Đừng suy nghĩ chuyện này nhiều làm gì, bây giờ ngươi nên chữa thương cho tốt.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta đã uống Liệu Thương đan.

Hi Vọng trả lời.

Hai tay Diệp Hạo kết một đan ấn đập vào trên người Hi Vọng, cùng lúc đó hắn cũng phun ra một ngụm bản nguyên đan khí.

Không qua bao lâu Hi Vọng đã khỏi hẳn.

Trong mắt nàng tràn ngập kinh ngạc.

- Diệp Hạo, trình độ đan đạo của ngươi thật cao.

- Khiêm tốn một chút.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Sa này ta muốn tìm ngươi luyện đan.

- Được.

Diệp Hạo đáp nhanh,

- Bây giờ chúng ta vào toà tháo thôi.

Hi Vọng nhìn về phía bảo tháp trước mặt nói.

- Bên tron toà tháp này có cái gì?

- Ta cũng không biết.

- Sau khi vào nhất định phải cẩn thận hơn, bây giờ hãy dùng pháp bảo hộ thân mà ta cho ngươi đi.

Hi Vọng gật đầu một cái liền mặc một bộ chiến giám kim sắc, ngay sau đó hai lỗ tai nàng tản ra sáng chói.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nói xong, dẫn đầu đi trước.

Sau khi tiến vào bảo tháp, Diệp Hạo phát hiện mình xuất hiện ở không gian hư vô.

Sau khi vận dụng thần niệm, hắn phát hiện không gian này cực kỳ to lớn, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

- Trung tâm Chiến Thần Không.

Diệp Hạo nói xong một bóng người từ nơi xa đi tới.

Đó là một thân ảnh khoác khôi giáp, toàn thân tràn ngập chấn động như biển.

Trong tay hắn nắm một cây búa lớn, phía trên cây búa lượn lờ ánh sáng sau xanh lam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận