Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 136: Bãi bỏ Lam Thanh Thanh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------------------------------------------

Ba người này là ba cổ đông xếp gần Lam Thanh Thanh nhất trong hội đồng quản trị, quan trọng là ba người này đều là anh em kết nghĩa của Lam Trung Thiên.

Chỉ không ngờ Lam Trung Thiên mới chết, ba người đã lén lút không ngừng làm chuyện mờ ám.

Dù vẻ mặt Lam Thanh Thanh luôn vui vẻ, nhưng thực tế trong lòng không ngừng nguyền rủa.

Ánh mắt người trung niên tên Bác Trương nhìn Lam Thanh Thanh,

- Lần này mở cuộc họp quản trị chủ yếu vì gần đây việc làm ăn của tập đoàn không ngừng tụt dốc.

Nói đến đây Bác Trương nhìn qua Bác Lưu ngồi bên cạnh.

Bác Lưu lấy một tập văn kiện ra rồi nói:

- Từ khi tổng giám đốc cô tiếp quản sóng bạc Gia Hòa, nó đã tụt dốc 12%, cô có gì để nói về chuyện này không?

Hội đồng quản trị trao quyền hành cho tổng giám đốc quản lý công ty, vì vậy tổng giám đốc cần phải chịu trách nhiệm trước thành viên của ban đổng sự.

Nghe Bác Lưu nói đến chuyện này, trong mắt Lam Thanh Thanh hiện lên một tia tức giận.

- Việc làm ăn của sòng bạc tụt dốc là do có người móc nối với sòng bạc khác, làm ra chuyện ảnh hưởng đến hình tượng của sòng bạc.

Lam Thanh Thanh trầm giọng nói.

- Tôi đã tập trung được vào một số đối tượng có thể đang là nội gián.

Lời nói này của Lam Thanh Thanh khiến sắc mặt một số cổ đông không được tự nhiên.

- Có nội gián hay không là chuyện của cô, cổ đông chúng tôi chỉ quan tâm đến thành tích.

Bác Lưu không khách sáo nói.

- Ngoại trừ sòng bạc Gia Hoa tụt dốc, khách sạn Gia Hoa cũng tụt 8%.

- Bây giờ không phải mùa du lịch, việc làm ăn của khách sạn giảm sút cũng là chuyện bình thường.

- Nhưng cùng kỳ trước, khách sạn Gia Hoa cũng chỉ tụt 3%, cô có thể giải thích với tôi 5% đó là thế nào không?

- Ba quản lý cấp cao của khách sạn Gia Hoa không biết vì lý do gì mà từ chức, mà khi họ từ chức cũng đã dẫn theo một lượng lớn khách hàng cao cấp.

Lam Thanh Thanh biết rất rõ, việc từ chức của ba quản lý cấp cao đó có sự liên quan mật thiết với ba lão già này.

Nhưng chuyện như vậy đâu thể nói công khai.

- Chuyện thứ ba, công việc của hải vận Gia Hoa cũng giảm 30%.

Bác Lưu nhìn Lam Thanh Thanh trịnh trọng nói.

- Đó là do sự cạnh tranh của hai đối thủ Khang Thịnh, Bác Đạt.

- Tổng giám đốc như cô không nghĩ ra cách đối phó à?

Lời của Bác Lưu khiến Lam Thanh Thanh không phản bác được.

Mặc dù bao năm nay Lam Thanh Thanh luôn đi theo Lam Trung Thiên làm ăn. Nhưng cô chưa từng quản lý một tập đoàn lớn như vậy, chưa nói đến cấp cao của tập đoàn không ngừng gây phiền phức cho minhg.

- Xét qua ba chuyện này, tôi đề nghị bãi bỏ tư cách tổng giám đốc của Lam Thanh Thanh.

Sắc mặt Lam Thanh Thanh thay đổi.

Cuối cùng cô cũng biết được nguyên nhân mở cuộc họp cổ đông này rồi, đám người muốn tước đi quyền quản lý tập đoàn Gia Hoa của mình.

- Theo quy định, mói người giơ tay phán quyết.

Bác Trương bình tĩnh nói:

- Ai đồng ý bãi bỏ Lam Thanh Thanh xin mời giơ tay.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Mười lăm cổ đông đồng loạt giơ tay lên.

Cuộc họp cổ đông này do mười lăm người này đề nghị mở, bởi vậy chuyện này cũng bình thường.

Còn hai cổ đông nhìn nhau, trong nhất thời cũng không có quyết định.

Nhưng hai người này có bày tỏ thái độ không cũng không ảnh hưởng đến kết quả.

Vì theo quy định chỉ cần hai phần ba cổ đông đồng ý thì quyết định sẽ được ã thông qua.

- Tôi bây giờ tuyên bỗ bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc của Lam Thanh Thanh.

Bác Trương mới nói đến đây, giọng Lam Thanh Thanh đã vang lên.

- Nghị quyết vô hiệu.

- Hửm?

Thần sác Bác Trương không vui nhìn cô nàng.

- Thanh Thanh, đây là nghị quyết của ban đổng sự.

- Thực sự là nghị quyết của ban đổng sự?

Lam Thanh Thanh quét mắt nhìn mọi người.

- Nhưng mọi người đã quên ai mới là cổ đông lớn nhất của công ty.

- Tôi chiếm 51% cổ phần, vì vậy tôi tuyên bố nghị quyết của các vị vô hiệu.

Lời nói Lam Thanh Thanh vừa dứt, Chú Lý đã lắc đầu.

- Thanh Thanh, cổ phần của cô chỉ còn 25,5% thôi.

- Cái gì?

Sắc mặt Lam Thanh Thanh thay đổi.

- Thanh Thanh, tôi cũng có quyền kế thừa cổ phần của Trung Thiên.

Vào lúc này, mẹ kế của Thanh Thanh, Bình Mai đẩy cửa bước vào.

- Bà.

Sắc mặt Lam Thanh Thanh bắt đầu trắng bệch.

Bình Mai thật có quyền thừ kế.

Nhưng bà có được phần của mình hay không thì vẫn cần thương thảo lại. Trước đây, Bình Mai cũng không mong đợi lắm.

Dù sao Lam Thanh Thanh làm việc rất thỏa đáng, ngoài việc chia cho bà một số tiền kếch xù, còn cho bà một biệt thự sang trọng.

Có thể nói cả đời Bình Mai đều không phải lo cơm áo.

Nhưng sau khi ba vị đại cổ đông tìm đến Bình Mai, bà đã động lòng, và dưới sự thao túng của Bác Trương, Bình Mai đã thuận lợi có được 25,5% cổ phần.

Đương nhiên số cổ phần này chỉ là tạm thời thuộc về Bình Mai thôi.

Bọn Bác Trương sao lại tốt bụng mà ra mặt cho bà ta.

Theo thỏa thuận của bọn họ, Bình Mai phải chia 18% cổ phần cho ba người họ.

Bình Mai không có lý do từ chối.

Vì nếu không đồng ý, ngay cả 17,5% cổ phần, Bình Mai cũng sẽ không có.

Chuyện như vậy không cần thiết phải nói rõ với Lam Thanh Thanh.

- Chúng ta có thể dựa theo cố phần của tập đoàn mà biểu quyết lại.

Bác Trương cười nói.

Bác Trương vừa dứt lời, gồm cả Bình Mai, có mười sáu cổ đông lần nữa giơ tay lên.

Bác Trương lườm Lam Thanh Thanh rồi lên tiếng.

- Không cần tôi nói lại kết quả chứ?

Mặt Lam Thanh Thanh hiện lên vẻ lạc lõng.

Cô biết mình đã thua.

Cuối cùng cô cũng không giữ được tổ nghiệp do ba mình để lại.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô nàng đầy bi thương, tiếp đó miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay lúc Lam Thanh Thanh sắp gục ngã, một bóng người nhanh như chớp ôm cô vào lòng.

- Diệp Hạo.

Đến khi cô nhìn rõ người đến, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Diệp Hạo cười cười rồi dìu cô nàng ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, vừa mở nắp ra, hương thơm lập tức đã tỏa ra khắp phòng.

Bọn người Bác Trương đều cảm thấy tinh thần mình hình như được nâng lên một chút.

Ánh mắt cả đám phát sáng nhìn bình ngọc trong tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo đổ một viên đan dược ra.

- Viên đan dược này có thể trị bệnh cho cô.

- Thật không?

- Linh đan của Đạo Gia Tông Môn mà không trị được nữa chắc thế giới này không còn ai làm được.

Diệp Hạo cười nói.

- Đạo Gia Tông Môn.

- Thần dược.

Lời Diệp Hạo khiến đám người trong phòng sợ hãi.

Bọn họ không phải không biết tổ tiên đạo gia mất tích bí ẩn như thế nào, nhiều năm qua họ bỏ ra rất nhiều nhân lực và vật lực nhưng cũng không tìm được Đạo Gia Tông Môn, nhưng người thanh niên trước mắt lại tìm được.

Khi Lam Thanh Thanh nuốt viên thuốc vào bụng, nó lập tức hóa thành một dòng nước nhỏ chảy khắp tứ chi bách hài của cô, dần dần kinh mạch đã tàn lụi của Lam Thanh Thanh từ từ được khôi phục trở về trạng thái bình thường.

Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, sắc mặt Lam Thanh Thanh hồng hào trở lại.

Cô lau máu ở khóe miệng, kinh ngạc đứng lên.

- Tôi khỏe rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận