Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1754: Tam Túc Kim Ô



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Ánh mắt Tam Túc Kim Ô lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sinh Mệnh Chi Tuyền ngâm Toái Diệp Trà trân quý cỡ nào?

Nếu không phải Lăng Kiếm Đào thân là Yêu Nghiệt cũng sẽ không để ý đến thân phận nhắc nhở Diệp Hạo rồi?

Nhưng ai có thể ngờ Diệp Hạo lại cho thật.

Chẳng lẽ hắn không biết chén nước trà này trân quý ra sao à?

Đáp án là không.

Tam Túc Kim Ô nhìn Diệp Hạo thật sâu một cái rồi nhận lấy chén trà do Lạc Ngữ Trúc đưa tới.

Hắn nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, ngay cả một mảnh lá trà cũng không thừa.

Không ai xem thường hành vi này cả, bởi vì muốn bọn hắn còn không được như người ta đây.

Tam Túc Kim Ô uống qua xong nhắm hai mắt lại lẳng lặng thể ngộ, chờ một khắc đồng hồ trôi qua, hắn mở hai mắt đầy thần mang nói:

- Thực lực của ta tăng lên chí ít hai thành.

Lập tức Tam Túc Kim Ô đứng lên thi lễ với Diệp Hạo một cái đạo:

- Đa tạ.

Bởi vì cho dù đồng tộc cũng chưa hẳn sẽ cho hắn cơ duyên như vậy?

Diệp Hạo ra hiệu Tam Túc Kim Ô không cần đa lễ.

- Lần này, ngươi đến đây không phải chỉ vì uống chén trà này của ta chứ?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Ngươi nói đúng rồi.

Tam Túc Kim Ô cười nói:

- Sinh Mệnh Chi Tuyền ngâm Toái Diệp Trà, cả đời này ta chưa từng uống qua.

Diệp Hạo mỉm cười.

Trước đó, Tam Túc Kim Ô đến khẳng định bởi vì mình hủy diệt Tây Hải Long Tộc.

Nhưng mà giờ, Tam Túc Kim Ô lại không có ý nói chuyện này.

- Rất nhanh ta sẽ rời khỏi Thất Trọng Thiên.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Tam Túc Kim Ô lập tức hiểu ý.

Diệp Hạo ám chỉ rằng hắn sẽ không ở lại Thất Trọng Thiên quá lâu.

- Tại sao lại vội vàng như vậy?

Tam Túc Kim Ô nói khẽ.

- Chuyện nên làm cũng đã xong rồi.

Diệp Hạo rõ ràng nếu mình còn ở lại sẽ khiến rất nhiều thế lực căm thù.

Không bằng dứt khoát thừa cơ này rời đi.

- Qua một tháng Phù Tang Thần Thụ sẽ xuất thế, không bằng Diệp huynh theo ta cùng đi cướp đoạt cơ duyên.

- Phù Tang Thần Thụ?

- Phù Tang Thần Thụ từ thời Thượng Cổ đã chứng đạo trở thành Bán Thần, đến giờ tu vi có khả năng đã đạt đến Đệ Tam Cảnh.

Tam Túc Kim Ô nhẹ giọng nói:

- Phù Tang Thần Thụ mỗi lần hiện thế thì đều sẽ đưa ra rất nhiều cơ duyên.

- Ta đi thích hợp không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn hỏi.

- Không có gì không thích hợp.

- Vậy đến lúc đó đi xem một chút.

Hai người ôn chuyện đến giai đoạn nhất định, Lạc Ngữ Mai tiến lên trước nhẹ giọng nói:

- Diệp Công Tử, Phục công tử, Lăng công tử, hôm nay, Phượng Các chúng ta tổ chức tiệc trà, không biết các ngươi thuận tiện giải hoặc truyền đạo cho chúng ta không?

Tam Túc Kim Ô nhìn về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm, nói:

- Truyền đạo thì không cần, giúp các ngươi giải hoặc đi.

- Các ngươi có bất cứ vấn đề gì trên đường tu luyện cũng có thể hỏi.

Nhìn thấy Diệp Hạo tỏ thái độ, Tam Túc Kim Ô cũng đáp ứng.

- Kiếm đạo các ngươi có bất kỳ nghi hoặc gì cũng có thể hỏi ta.

Lăng Kiếm Đào một lòng si mê kiếm đạo, đối với đại đạo khác thì không thèm đọc lướt qua?

Lạc Ngữ Mai nghe ba vị Yêu Nghiệt tỏ thái độ, mỉm cười quét mắt toàn trường một chút.

- Các vị tỷ muội, giờ các ngươi có nghi hoặc gì có thể hỏi thăm ba vị công tử.

- Vậy ta sẽ thả con săn rắn bắt con cá rô.

Làm cho Lạc Ngữ Mai không ngờ Lạc Ngữ Lan lại là người đầu tiên mở miệng.

Sắc mặt nàng mang theo nụ cười ấm áp, cất lời.

- Ta hỏi một chút vấn đề về Trận Đạo.

Lạc Ngữ Lan vừa nói xong, Lăng Kiếm Đào và Tam Túc Kim Ô giật mình.

Vấn đề về Trận Đạo?

Hai người bọn hắn không biết.

Nhưng bọn hắn thấy Lạc Ngữ Lan hỏi câu này nhìn Diệp Hạo, bọn hắn mới hiểu được.

Lạc Ngữ Lan hỏi Diệp Hạo.

- Hỏi đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp Công Tử, ta được một bộ Trận Đạo tàn quyển, nhưng đến giờ vẫn không bổ đủ, không biết ngươi có thể giúp ta không?

Lạc Ngữ Lan nói tới đây vung tay lên, giữa không trung xuất hiện một bộ trận đồ không trọn vẹn.

Mà khi Lạc Ngữ Lan xuất ra trận đồ, mấy chục thiếu nữ tự động kinh hô.

- Đây không phải trận đồ Vương Cấp Trận Đạo Cao Giai sao?

- Đây không phải Trận Pháp Cao Giai bình thường.

- Ta nhớ Lạc tiểu thư đã từng cầm tấm trận đồ này hỏi qua mấy Cao Giai trận Vương, nhưng mà tất cả bọn họ nghiên cứu rất lâu cũng không nghiên cứu ra.

- Lạc tiểu thư cầm tấm trận đồ này cố ý làm khó Diệp Công Tử hả?

Ngao Tuệ giật mình:

- Lạc Ngữ Lan xuất ra trận đồ này không phải làm Diệp Công Tử khó xử sao?

- Ngươi sai rồi.

Lăng Kiếm Đào khẽ lắc đầu.

- Sao ta lại sai?

Ngao Tuệ nghi hoặc hỏi lại.

- Lạc Ngữ Lan khiến Diệp Công Tử giải không ra trận đồ này, như vậy thì hai người sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.

Lăng Kiếm Đào cười nói.

Lúc này, Ngao Tuệ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng rất muốn nói tâm cơ!

Diệp Hạo nhìn chằm chằm tấm trận đồ này một hồi, đang định nói cái gì thì Lạc Ngữ Lan khéo hiểu lòng người nói:

- Diệp Công Tử muốn bổ đủ có thể lấy về nghiên cứu một chút.

Làm cho Lạc Ngữ Lan không ngờ Diệp Hạo lại cười nói:

- Tấm trận đồ này không khó.

Vừa nói xong, hắn dùng thần niệm khắc vẽ từng đạo trận văn lên trận đồ không trọn vẹn này.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Lạc Ngữ Lan càng trở nên ngưng trọng.

Nàng dù không biết Diệp Hạo khắc hoạ trận văn gì, nhưng điều đó không có nghĩa nàng không biết chúng có đúng hay không?

Mạch lạc rõ ràng, lộ tuyến chính xác.

Mà đợi đến khi Diệp Hạo thu hồi thần niệm, toàn bộ phù văn trận đồ không trọn vẹn kia đã hoàn thành. Ngay lập tức, mười tôn thượng cổ hung thú từ trận đồ đi ra, trên người bọn chúng đều trán phóng ba động làm cho Tu Sĩ toàn trường khiếp sợ.

- Thượng Cổ Thập Hung.

- Bên trong đạo đồ này phong ấn Linh Hồn Thượng Cổ Thập Hung?

- Đây là tinh huyết.

- Không biết ai có thủ bút lớn như vậy? Mười hung thú này đều có thực lực Tiên Vương Trung Giai, liên thủ có thể đánh giết Tiên Vương Cao Giai a.

- Lạc Ngữ Lan tiểu thư có được đại sát khí rồi.

Trong sân, Tu Sĩ nhao nhao cảm thán vận khí Lạc Ngữ Lan thì trong đầu nàng vẫn còn ngỡ ngàng.

Sao Diệp Hạo có thể bù đắp được trận đồ này?

Hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy.

- Các ngươi không có vấn đề gì sao?

Lúc này, Diệp Hạo nhìn về phía một nữ tử hỏi.

Hô hấp của Hoàng Bích Hà lập tức trở nên trở nên dồn dập:

- Ngươi hỏi ta sao?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vấn đề gì cũng có thể hỏi hả?

Hoàng Bích Hà vội nói.

- Đúng thế.

- Ta có thể làm thị nữ của người hay không?

Làm cho Diệp Hạo không ngờ Hoàng Bích Hà nói ra những lời này.

Diệp Hạo giật mình.

Đây là vấn đề gì?

- Hoàng sư tỷ, ngươi không phải vẫn luôn thích Diệp Hạo Diệp Công Tử sao?

Nữ tử bên cạnh Hoàng Bích Hà, Xảo Linh Nhi tò mò hỏi.

- Diệp Công Tử là người thế nào? Làm sao có thể để ý đến một người như ta?

Hoàng Bích Hà vừa nói tới đây, bị Xảo Linh Nhi đụng một cái.

Lúc này, Hoàng Bích Hà mới ý thức được mình nói bậy.

- Diệp Công Tử, vừa rồi ta cũng không phải nhẹ xem ngươi, ta chỉ cảm thấy Diệp Hạo xa không thể chạm, mà ngươi sống sờ sờ trước mắt.

Hoàng Bích Hà cân nhắc một chút ngôn ngữ cẩn thận từng li từng tí nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận