Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2097: Tu Văn, Tu Võ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Lúc thân ảnh này xuất hiện, ánh mắt Tứ Phương Thần Thú lộ vẻ kiêng kỵ.

Có kiêng kỵ cũng bình thường.

Tứ Phương Thần Thú lúc này còn chưa khôi phục, vừa rồi bất quá cưỡng ép mà thôi.

-Nói như vậy bản nguyên công pháp Vương cấp vừa xuất hiện là gạt người?

Diệp Hạo nhìn đạo thân ảnh hư huyễn kia chậm rãi nói.

-Vương cấp công pháp biết bao trân quý, chúng ta làm sao có thể có?

Đạo thân ảnh hư huyễn kia nói đến đây rồi tự giới thiệu về mình

-Tại hạ Tu Văn.

-Tại hạ Tu Võ.

Đạo thân ảnh xuất hiện trước kia nói.

-Tu Văn, Tu Võ, chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

-Đúng vậy, chúng ta là ruột thịt cùng mẹ sinh ra.

Tu Văn khẽ gật đầu.

-Ta muốn biết tại sao đến Vương cấp công pháp mà ngươi cũng không động tâm?

Lúc này Tu Võ hỏi.

-Các ngươi không có khả năng có Vương cấp công pháp.

Lời nói Diệp Hạo như chém đinh chặt sắt.

Câu trả lời của Diệp Hạo hiến Tu Võ không biết nói gì.

-Sao không có cửa tiếp theo?

Diệp Hạo chỉ phía trước hỏi.

-Dựa theo thiết lập lúc đầu của chúng ta, ngươi nếu có thể chịu đựng được thiết lập Vương cấp công pháp, tài nguyên bên trong toà cung điện này đều thuộc về ngươi.

Tu Văn cười nói.

-Ngươi xác định?

Trong toà cung điện này có mấy chục gốc Chân Thần cấp dược tài a.

-Ta xác định.

Tu Văn nhẹ gật đầu.

- Chúng ta đã sắp chết, muốn toà cung điện này làm gì chứ ?

Tu Võ nói đến đây, dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nhục thân hóa thành hư huyễn.

-Thì ra ngươi chỉ là một đạo tàn niệm.

Tứ Phương Thần Thú không khỏi thở dài một hơi.

-Hiện tại toà cung điện này thuộc về của ngươi.

Tu Văn nói rồi trong tay xuất hiện một ngọc giản

- Bên trong Ngọc giản ghi chép cuộc đời hai chúng ta những năm này và một chút thần thông huyền thuật.

-Thứ đồ vật ngươi muốn biết cũng ở trong ngọc giản.

Tu Võ nói xong thân thể từng tấc từng tấc bể nát .

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn hai người hóa thành tro tàn thật lâu cũng chưa bình phục được.

-Để toà cung điện này vào thế giới kia đi.

Tứ Phương Thần Thú mở miệng nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một cái rồi nói

-Bây giờ đi tới chỗ Tuyết Trích Tiên cùng Như Ý đi.

-Ngươi muốn cho các nàng cơ duyên?

Tứ Phương Thần Thú tức khắc hiểu được.

Diệp Hạo gật đầu.

. . .

Tâm tình hiện tịa của Tuyết Trích Tiên và Như Ý đều rất trầm trọng.

Vốn dĩ có thể tìm được Nghịch Thiên Tạo Hóa, nhưng không ngờ thấy được bảo sơn lại không vào được, loại cảm giác ấm ức này phải biết khó chịu biết bao.

Cũng không biết qua bao lâu phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện kim quang chói mắt.

Nhìn thấy toà cung điện này, sắc mặt Tuyết Trích Tiên cùng Như Ý cũng thay đổi.

-Toà cung điện kia làm sao thay đổi vị trí rồi.

Tuyết Trích Tiên hoảng sợ nói.

Phương hướng Toà cung điện này do Tuyết Trích Tiên phát hiện.

Những năm nay vẫn không có di động!

-Toà cung điện kia hiện tại còn đang di động vị trí.

Như Ý trịnh trọng nói.

Đúng lúc này Như Ý cùng Tuyết Trích Tiên phát hiện cửa lớn tự động mở ra.

Chuyện gì thế này ?

Hai người nhìn nhau .

Trầm ngâm chốc lát hai người quyết định vào xem một chút.

Đi vào trong cung điện , hai người thấy được hơn ba ngàn gốc Bán Thần cấp dược tài.

-Đệ Nhất Cảnh Diên Vĩ Hoa, Đệ Nhị Cảnh Bát Cảnh Thảo, Đệ Tam Cảnh Thiên Duy Quả.

Đôi mắt Như Ý tức khắc phát sáng.

-Thiên Duy Quả là linh đan diệu dược có thể khiến cho Đệ Tam Cảnh cường giả tăng lên.

Tuyết Trích Tiên nói rồi đi tới.

Nhìn một chút Tuyết Trích Tiên đưa tay hái Thiên Duy Quả xuống.

Mà nháy mắt Tuyết Trích Tiên phát hiện bản thân bị một đạo lực kéo vô hình di chuyển ra ngoài.

Phía ngoài cung điện, Tuyết Trích Tiên trong tay cầm Thiên Duy Quả trong lòng tràn đầy đắng chát.

Đến hiện tại nàng làm sao không biết những Bán Thần cấp dược tài kia không phải tùy tùy tiện tiện thì có thể hái.

Mà Tuyết Trích Tiên không biết lúc nàng bị truyền tống ra ngoài thì nguyên địa lại còn có thân ảnh của nàng.

Tuyết Trích Tiên cẩn thận thu Thiên Duy Hoa vào, sau đó vui cười nhìn Như Ý nói

-Không nghĩ đến ở trong này có thể tìm được Thiên Duy Hoa.

Như Ý nhẹ gật đầu thì nhìn về nơi xa, rất nhanh ánh mắt nàng rơi vào một gốc dược tài

-Đây —— đây không phải Đệ Tam Cảnh Sinh Cơ Thảo à?

- Thánh dược liệu thương đó.

Tuyết Trích Tiên nhẹ gật đầu.

- Đi lấy đi

Như Ý vội nói.

-Ngươi đi đi.

Tuyết Trích Tiên lại lắc đầu

-Ta tìm xa hơn bên trong xem.

Như Ý không hoài nghi đi tới Sinh Cơ Thảo trước mặt, sau đó cẩn thận từng li từng tí hái xuống.

Mà lúc hái xuống nháy mắt sắc mặt nàng bỗng nhiên thay đổi, nàng há miệng muốn nói Trích Tiên không đừng lấy dược tài, nhưng một khắc sau thân ảnh nàng đã biến mất tại chỗ.

-Như Ý, không nghĩ đến ngươi cũng truyền tống đi ra.

Tuyết Trích Tiên nhìn Như Ý cười khổ nói.

-Cái gì? Ngươi không phải còn ở bên trong cung điện sao?

Như Ý giật mình nói.

-Ta hái Thiên Duy Quả đã bị truyền tống ra ngoài.

Tuyết Trích Tiên nghi hoặc nói.

-Không có, ngươi hái Thiên Duy Quả sau đó rõ ràng vẫn còn ở bên trong đây?

Khuôn mặt Như Ý lộ vẻ kinh nghi

-Vừa mới ta còn cùng ngươi nói chuyện kia mà.

Tuyết Trích Tiên giật nảy mình

-Làm sao có thể?

-Không nghĩ đến hai vị không vượt qua cửa ải thứ nhất mà bị truyền tống ra ngoài ?

Lúc này một đạo thân ảnh từ bên trong cung điện đi ra.

-Diệp Hạo.

-Diệp Hạo.

Tuyết Trích Tiên cùng Như Ý nhìn thấy thân ảnh này, trong mắt đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

-Ta đi lòng vòng trong hỗn độn tình cờ gặp hai vị, theo các ngươi một đoạn thì phát hiện cung điện này.

Diệp Hạo chân thành nói .

- Cái gì?

Tuyết Trích Tiên hoảng sợ bật thốt.

-Cung điện này hết thảy có bốn cửa ải.

Diệp Hạo nói tiếp.

-Ải thứ nhất có hơn ba ngàn gốc dược tài Bán Thần cấp; ải thứ hai có vài chục gốc dược tài Chân Thần cấp; ải thứ ba có một bản nguyên công pháp Thiên Thần cấp; ải thứ tư có một bản nguyên công pháp Vương cấp.

Diệp Hạo dừng một chút rồi tiếp

-Các cô động tâm ở bất kỳ ải nào đều bị truyền tống ra ngoài .

-Làm sao ngươi biết rõ như thế?

Tuyết Trích Tiên nhìn Diệp Hạo nghiêm túc dò hỏi.

-Bởi vì toàn bộ hành trình ta đều không có động tâm.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói

-Bởi vậy ta được đến toà cung điện này.

-Ngươi mang theo toà cung điện này đi tới đường của chúng ta?

Tuyết Trích Tiên đột nhiên ý thức được tại sao toà cung điện này lại di động.

-Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

-Mặc kệ nói thế nào ta cũng đi theo các cô mới lấy được cơ duyên ở đây.

-Ta có phải nên nói tạ ơn hay không?

Tuyết Trích Tiên cười nói.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động Tuyết Trích Tiên và Như Ý khiếp sợ phát hiện các nàng xuất hiện ở cánh cửa thứ nhất.

-Hơn ba ngàn gốc dược tài này là của các ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

-Ngươi nói gì?

Tuyết Trích Tiên động dung.

-Đây là ta bồi thường cho các cô.

Diệp Hạo nhìn Tuyết Trích Tiên nói.

-Thật lòng muốn bồi thường thì ngươi cho chúng ta Chân Thần dược đi.

Như Ý không nhịn được nói.

-Như Ý.

Tuyết Trích Tiên trừng Như Ý một cái.

Như Ý méo miệng không nói thêm gì.

-Diệp công tử, xin đừng trách nàng.

Tuyết Trích Tiên lộ vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Hạo. Diệp Hạo không thèm để ý lắc lắc đầu nói

-Các ngươi trước thu lấy những dược tài này đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận