Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 178: Cảm Giác Này Thật Tốt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------------------------------------------

Bạch Tố Tố tuyệt vọng, nàng giống như một đứa bé tội nghiệp không có nhà để về, co rúc dưới cửa ra vào cư xá, nước mắt giống những hạt châu bị đứt dây mà rơi xuống từng đợt.

Bạch Tố Tố giữ tư thế này từ giữa trưa đến tối muộn, thẳng đến một trận mưa rào tầm tã chợt xuất hiện, làm toàn thân cô ướt nhẹp.

Mà ngay lúc này một chiếc xe taxi dừng lại ven đường, sau đó một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Bạch Tố Tố.

- Làm sao ở chỗ này rồi?

Bạch Tố Tố ngẩng đầu lên, lấy tay vuốt mặt nhìn thanh niên đứng trước mặt.

- Tôi không có nhà để về nữa!

- Tôi an bài cho cô một chỗ thật tốt!

Mà lúc này, một thanh niên cầm dù đi tới.

- Diệp Hạo, vị này là…?

- Một người bạn.

Diệp Hạo cười đáp.

- Vậy nhanh lên một chút, vào taxi ngồi đi a, trời mưa rất to đó!

Chu Soái vội vàng nói, cu cậu cũng rất biết điều mà mở cửa lái phụ rồi ngồi vào!

- Diệp Hạo, đi đâu đây?

- Đến trường của mày trước đi!

- Nếu không tao đón chiếc xe khác vậy?

- Lúc này giờ nào rồi dễ đón xe lắm à?

- Cũng được.

Dù taxi đã khởi động chế độ sưởi ấm, nhưng Bạch Tố Tố vẫn cảm thấy rất lạnh, cô không ngừng run lên cầm cập.

Diệp Hạo chần chờ một chút, vẫn quyết định cầm cổ tay Bạch Tố Tố lên, người cô nàng cứng lại một cái, chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong mắt cô chợt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được!

Bởi vì tay Diệp Hạo rất ấm áp, chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, bản thân cô đã không còn cảm giác lạnh như băng nữa.

- Diệp Hạo, cuối tuần này mày rảnh không?

Chu Soái cười hỏi.

Hôm nay, lúc Diệp Hạo đang trong biệt thự nhận được lời mời của Chu Soái, hắn nghĩ đến việc bản thân mình đã cho thằng bạn hơi thân hồi cấp ba leo cây nhiều nên cũng thấy có lỗi, vì thế mà hai thằng đi làm một chầu giờ mới về.

Mà trên đường đưa Chu Soái trở về lại gặp được Bạch Tố Tố đang co ro trong mưa.

- Sao thế?

- Đi họp lớp không?

- Bạn năm mười một?

- Ừm.

- Người nào khởi xướng chuyện này?

- Chu Hiển.

- Thôi, không đi đâu.

Diệp Hạo đó giờ không hợp với Chu Hiển.

- Lam Tiểu Điệp cũng tham gia đó.

- Lam Tiểu Điệp?

Nghe được Chu Soái nhấc đến cái tên này, trong mắt Diệp Hạo không khỏi hiện lên thân ảnh Lam Tiểu Điệp.

Thời điểm học cấp ba, Lam Tiểu Điệp là Nữ Thần của Nhị Trung, Diệp Hạo cũng đã từng vô số lần mộng tinh vì thấy cô nàng, khữa khữa.

Nhưng sau khi hắn nhận được Thần Huyết, cảm giác này dần phai nhạt theo thời gian.

- Tao biết mà, tiểu tử mày không có quên Lam Tiểu Điệp.

Chu Soái nhìn thấy bộ dáng Diệp Hạo hiện tại, cười ha ha trêu.

- Lam Tiểu Điệp là một hồi ức đẹp của nam sinh lớp mười một như chúng ta.

Diệp Hạo không cảm thấy chuyện này có gì mất mặt cả.

- Đúng vậy a.

Chu Soái cũng cảm khái.

- Thời điểm tao còn viết hai ba lá thư tình cho cô nàng đây, nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm cả, kaka.

Nói đến đây, Chu Soái tiếp tục hỏi.

- Mà rốt cuộc mày có đi hay không?

- Nói sau đi.

- Thôi, để tối thứ sáu tao đến trường mày!

- Mày đến đó không tìm được tao đâu!

- Vậy tao chạy qua nhà mày!

- Ok, tùy mày thôi!

Bạch Tố Tố nghe hai người trò chuyện không khỏi tò mò hỏi.

- Cậu là sinh viên à?

- Bộ trông tôi không giống một sinh viên hả?

- Cậu học trường nào?

- Đại Học Trung Y.

Trong mắt Bạch Tố Tố không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì Đại Học Trung Y rất gần với Sáu Đại Học Phủ trọng điểm nha, thi tốt nghiệp không đạt 690 điểm trở lên không có tư cách nhập học đâu.

Sau khi đưa Chu Soái đến Đại Học Tài Kinh ở Ma Đô, Diệp Hạo nói với tài xế.

- Bác tài, đi Khách sạn Bồng Lai đi.

- Phí ăn ở một ngày ở Khách Sạn Bồng Lai lên đến 888 tệ lận!

Bạch Tố Tố vội lên tiếng.

- Có quá mắc hay không?

- Cô sai rồi.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Tôi sai?

Bạch Tố Tố khẽ giật mình.

- Phòng cô ở có phí 1688 tệ.

Diệp Hạo hé miệng cười nói.

Bạch Tố Tố không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Cái này cũng quá xa xỉ rồi!

- Tôi ở khách sạn đó lại không tốn tiền.

- Vì cái gì?

- Bởi vì tôi biết cao tầng trong đó.

- Dù vậy nhưng tôi vẫn thấy không tiện a.

- Có cái gì mà không tiện chứ.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Về sau cô an tâm thoải mái sống ở đó, chờ tâm tình cô tốt chút, tôi giới thiệu công việc cho cô.

- Tôi chỉ có bằng trung cấp thôi!

Bạch Tố Tố thú thật.

Ở cái thời mà Cử nhân nhiều như chó, bằng Cao đẳng, Đại học khắp nơi, mà cái bằng của cô hiện giờ thật sự rất thấp.

- Không sao!

Diệp Hạo nói xong, thả tay ra khỏi bàn tay Bạch Tố Tố.

Diệp Hạo đột nhiên buông tay ra khiến Bạch Tố Tố đột nhiên cảm thấy vắng vẻ.

Theo xe taxi chạy vào Khách Sạn Bồng Lai, bảo vệ cửa nhanh chân mở dù ra chạy xuống mở cửa xe.

Diệp Hạo bồi tiếp Bạch Tố Tố đi đến gian phòng hôm trước, rồi nói.

- Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây!

- Cậu… có thể lưu lại!

Bạch Tố Tố khẽ cắn bờ môi, nói như muỗi kêu.

- Không cần đâu.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Mà thời điểm hắn quay người định rời đi đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi quay lại.

- Cô có quần áo để thay không?

- Không —— không có, cái gì cũng không có.

Vừa nhắc đến điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền xụ xuống.

- Cô chờ một chút.

Diệp Hạo ấn nút thông báo trong phòng.

Rất nhanh, một phục vụ viên đến gõ cửa phòng.

- Cô nói size đồ mình mặt cho phục vụ đi, nội y luôn nhé!

- Cái này… cái này… không được đâu?

- Trừ phi cô còn muốn mặc bộ ướt hiện giờ.

- Được rồi.

Sau khi phục vụ ghi lại các số đo, Diệp Hạo ra lệnh.

- Dựa theo số đo, cô mua cho tôi ba bộ quần áo, hóa đơn đưa cho tôi thanh toán.

- Dạ, tôi hiểu rồi.

Phục vụ viên nghe thế rời đi, Diệp Hạo lấy một chồng chi phiếu từ trong ngực ra kéo xuống một tờ.

- Tôi không biết cô còn cần cái gì, nhưng tôi nghĩ số tiền này chắc đủ cho cô dùng rồi!

Diệp Hạo ghi một con số trên tờ chi phiếu rồi đưa cho Bạch Tố Tố.

Bạch Tố Tố nhìn con số trên đó mà không khỏi há hốc mồm.

10 vạn!

Diệp Hạo tiện tay đã cho bản thân 10 vạn!

- Phí bao nuôi của mình đây sao?

Bạch Tố Tố lẩm bẩm.

Cô thủy chung cho rằng Diệp Hạo có ý với mình, nếu không thì không có ai sẽ đối tốt với một người xa lạ chỉ mới gặp nhau được 1 2 lần thế này cả.

Mà khiến Bạch Tố Tố kinh ngạc chính là, trong lòng mình lại không có bất kỳ tâm lý chống đối nào cả, bao nuôi thì bao nuôi, có gì mà không thể tiếp nhận đây.

Bạch Tố Tố cất kỹ tờ chi phiếu, nghiêm túc nói.

- Cám ơn cậu.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.

- Nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu có sự tình gì có thể gọi cho tôi!

Diệp Hạo nói xong, tiện tay ghi lại số điện thoại mới của mình xuống bàn. Bởi vì số cũ của hắn rất nhiều người biết, nên hắn đã sắm thêm một cái điện thoại nữa.

- Tùy thời đều có thể gọi hả?

- Ừm, lúc nào gọi cũng được!

- Sẽ không ảnh hưởng đến cậu chứ?

- Nếu tôi không bắt máy thì lúc đó tôi đang bận!

- Ừm, tôi hiểu rồi.

Diệp Hạo lúc này mới rời đi.

Bạch Tố Tố cởi quần áo, tắm rửa một phen rồi nằm trên giường lớn mềm mại, cô lơ đãng xung quanh căn phòng từ trần nhà đến chiếc tivi LCD 100 in đối diện, giờ Bạch Tố Tố mới hiểu vì sao có nhiều cô gái cam tâm tình nguyện được bao dưỡng như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận