Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3000: Cắt Đứt Nguyên Thạch

- Ngươi không có tư cách để biết.

Chính Đức lạnh giọng nói.

Đáy mắt Thương Lãnh lộ ra tia sắc lạnh, nhưng lập tức thu lại ngay.

Thực lực của Chính Đức khiến Thương Lãng nhận ra đối phương không hề đơn giản, lúc này thể hiện ra địch ý rất có thể ra tay độc ác.

- Xem ra cháu trai này không phục.

Lúc này Diệp Hạo tiến lên đứng trước mặt Thương Lãng rồi dùng sức vỗ một cái vào má hắn.

Khí thế của Thương Lãng ầm vang bộc phát giống như sóng to gió lớn, hoá thành một cái lồng gian bao phủ về phía Diệp Hạo.

- Dám quất ta? Ta muốn ngươi chết.

Thương Lãng bị chọc giận.

Chính Đức thì thôi đi.

Thương Lãng nhận.

Nhưng Diệp Hạo ngươi thì tích là thứ gì chứ?

Cũng dám tát mặt lão tử?

Cũng đúng này bàn tay của Diệp Hạo lại một lần nữa đánh mạnh vào mặt Thương Lãng.

Toàn thân Thương Lãnh lập tức xuất hiện một cái chuông bằng vàng, thân chuông khảm nạm một đống chữ triện cổ xưa.

Thần bí mà cường đại.

- Tiểu tử này xui xẻo rồi.

Tần Hi Hi cười lạnh nói.

- Thương Lãng công tử có Huyền Chung chi thể, huyền chung không những có sức phòng hộ đáng sợ mà còn có lực phản chấn khó có thể tưởng tượng được.

Thế nhưng sau một khắc trên mặt Tần Hi Hi lộ ra thần sắc khó tin.

Chỉ thấy Diệp Hạo dùng một bàn tay đã dễ dàng đập huyền chung được xưng tụng là kiên cố không thể phá vỡ nổi thành một đống nhão nhoẹt, thậm chí ngay cả một nửa khuôn mặt của Thương Lãng cũng bị đập nát.

Cả người Thương Lãng đều bị chấn động.

Huyền chung chính là thần thông thành danh của hắn.

Những năm này cho dù là người xếp hạng cao hơn hắn không ít nhưng cũng không thể nào chỉ dùng tay không đã đánh nát huyền chung của hắn.

- Đồ của lão tử mà ngươi cũng dám đoạt?

Diệp Hạo dùng một cước giẫm lên trên ngực hắn, ánh mắt lướt qua một tia trào phúng.

- Ngươi . . . .

Trong mắt Thương Lãng tràn đầy lửa giận.

- Có phải định triệu hoán chiến linh của ngươi?

Diệp Hạo hài hước nói ra.

- Ngươi cứ thử triệu hoán xem.

Thương Lãng trầm mặc xuống.

Triệu hoán chiến linh?

Chẳng lẽ Diệp Hạo không có sao?

Phải biết tu vi càng mạnh chiến linh triệu hoán ra cũng càng mạnh.

- Ta biết trong lòng ngươi không phục.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Bây giờ ngươi có thể đi tìm người giúp đỡ, tìm người nào mà ngươi cảm thấy cường đại ấy.

Nói xong Diệp Hạo cũng thu hồi chân lại.

- Nhưng báo trước với ngươi một tin xấu, nếu ngươi không thể tìm ra người giúp ngươi lấy lại danh dự, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc có thể rời đi đơn giản như vậy.

Thương Lãng không nói một lời liền đứng lên.

Cả Tần Hi Hi và Mộ Nặc Nặc đều không có một lời chào hỏi nào cũng quay người rời khỏi.

- Vừa rồi không phải ngươi xúi quẩy ta sao?

Khi Tần Hi Hi đang định rời khỏi bỗng nhiên thanh âm của Hạo vang lên trong tai nàng.

Toàn thân Tần Hi Hi run lên, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.

- Công tử. . . ?

Thần sắc Tần Hi Hi tràn đầy bất an.

- Ngươi cũng được coi là lão giang hồ, ngươi không hiểu câu hoạ từ miệng mà ra sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Thật xin lỗi, vừa rồi là do ta không lựa lời mà nói.

Tần Hi Hi nói gấp.

- Ngươi cho rằng chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua lần mạo phạm vừa rồi sao?

Lời nói của Diệp Hạo khiến trái tim của Tần Hi Hi chậm nửa nhịp.

- Mong công tử có thể buông tha cho khuê mật của ta.

Lúc này Mộ Nặc Nặc đứng dậy.

- Vì thế ta nguyện trả bất cứ giá nào.

- Kể cả thân thể của ngươi sao?

Diệp Hạo cũng coi trọng Mộ Nặc Nặc thêm một phần.

Phải biết trong trường hợp này không phải ai cũng dám đứng ra.

Ngươi đứng ra đồng nghĩa với việc ngươi phải đáp ứng.

Mộ Nặc Nặc cắn môi nói.

- Chỉ cần công tử nguyện ý buông tha cho khuê mật của ta.

Đây cũng là chấp nhận bỏ ra thân thể của nàng.

- Đừng nghĩa đến việc ta sẽ phụ trách với ngươi, ta chơi chán ngươi rồi sẽ tiện tay vứt bỏ.

Diệp Hạo lãnh đạm nói ra.

- Hiện tại ngươi còn kiên trì ra mặt vì khuê mật của mình chứ?

- Ta nguyện ý.

Mộ Nặc Nặc nhìn xem Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Nặc Nặc.

Tần Hi Hi hoảng sợ nói.

- Không thể.

- Hi Hi, ngươi là do ta mang ra ngoài, ta phải có trách nhiệm đối với ngươi.

Khi nói câu này trong mắt Mộ Nặc Nặc tràn đầy nước mắt.

- Nặc Nặc.

Tần Hi Hi khóc rống lên.

Sáo Ngọc thấy một màn như vậy vừa muốn tiến lên lại bị Chính Đức ngăn cản.

- Sao vậy?

Sáo Ngọc bí mật truyền âm.

- Ngươi cảm thấy Diệp huynh là người nông cạn như vậy sao?

Chính Đức vừa cười vừa nói.

- Chuyện này có lẽ là do Diệp huynh đang khảo nghiệm Mộ Nặc Nặ.

- Cái gì?

Sáo Ngọc chấn động.

- Đến tình trạng của chúng ta nếu muốn tìm nữ nhân, ngươi cảm thấy còn cần hao tổn tân cơ sao?

Chính Đức nhìn Sáo Ngọc nói.

- Ngươi có tin chỉ cần Diệp huynh nói ra thân phận của mình, vô luận là Tần Hi Hi hay Mộ Nặc Nặc đều sẽ dính sát vào hắn.

Sáo Ngọc nghĩ một hồi liền phát hiện thật đúng là như vậy.

Phải biết ở toàn bộ khu vực Lục Đạo này, người có thể đạt đến trình độ của Diệp Hạo cũng chỉ có mười người.

Tương lai có thể đạt đến Kim Thế cảnh đỉnh phong.

Không có mấy nữ nhân có thể lạnh nhạt không thèm quan tâm được.

Lùi một bước coi như Tần Hi Hi hoặc Mộ Nặc Nặc không đồng ý, chỉ cần Diệp Hạo thể một một chút ý muốn, chắc chắn tông môn sau lưng các nàng sẽ trói các nàng lại đưa đến trước mặt Diệp Hạo.

- Đủ rồi.

Lúc này Diệp Hạo không còn kiên nhẫn mà chỉ vào Tần Hi Hi nói.

- Bây giờ ngươi có thể cút.

Tần Hi Hi há mồm muốn nói nhưng lại bị Diệp Hạo âm trầm quát lớn.

- Sao? Lời ta nói mà ngươi còn nghe không hiểu?

- Hi Hi, ngươi mau rời khỏi nơi này đi.

Mộ Nặc Nặc nói khẽ.

Tần Hi Hi do dự mãi vẫn rời đi.

- Công tử.

Mộ Nặc Nặc có chút thấp thỏm đi tới bên người Diệp Hạo khẽ kêu một tiếng.

- Đứng chờ bên cạnh ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tuân mệnh.

Mộ Nặc Nặc biết rõ thân phận của nàng ở trước mặt Diệp Hạo hoàn toàn không đáng để nhắc đến.

Mà lúc này Diệp Hạo nhìn về phía nhân viên xử lý Nguyên thạch.

- Bây giờ có thể bắt đầu được rồi chứ?

- Công tử, vừa rồi ta . . . .

Khắp khuôn mặt nhân viên đó đều là vẻ bất an.

- Bắt đầu đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Nhân viên xử lý Nguyên thạch lập tức hiểu ý Diệp Hạo không hề so đo chuyện lúc trước.

Hắn cẩn thận từng li từng tí cầm thiết đao tách lớp đá bên ngoài của Nguyên thạch.

Rất nhanh từ bên trong khối Nguyên thạch tràn ra ánh sáng chói mắt, theo thời gian trôi qua ánh sáng lộng lẫy càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng thậm chí còn chiếu xa đến mấy chục vạn ki lô mét.

- Chuyện gì vậy?

- Đến cùng thì bên trong Nguyên thạch đó có cái gì?

- Ta đoán chừng là một kiện trọng bảo khó có thể tưởng tượng được.

Đúng lúc này từng cường giả xuất hiện ở nơi này.

Những cường giả này đều mặc một trang phục giống nhau, ngay khi bọn họ hiện thân liền phong toả không gian bốn phía.

- Công tử, cao thủ Long Uyên môn tựa hồ muốn gây bất lợi cho ngươi.

Mộ Nặc Nặc thấp giọng nói.

Diệp Hạo cười cười lơ đễnh.

Trên mặt Chính Đức và Sáo Ngọc cũng không có bao nhiêu biến hoá.

Vô luận là bối cảnh hay thủ đoạn, bọn họ đều không thèm để ý đến Long Uyên môn.

- Không nên mở.

Lúc này một bóng người xuất hiện ở nơi này.

Đó là một thanh niên mặc long bào, quanh thân tràn ngập long khí nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày là khí chấn cao ngạo không ai bì kịp.

- Cứ tiếp tục đi.

Diệp Hạo nhìn nhân viên xử lý Nguyên thạch đang dừng lại nói.

- Lời ta nói ngươi không nghe sao?

Thanh niên mặc long bào lạnh giọng nói.

- Long Vũ, ngươi có phải đã quá đề cao bản thân rồi hay không?

Sáo Ngọc nhìn không được cười nhạo nói.

Long Vũ nhìn Sáo Ngọc một cái.

- Đây là địa bàn của Long Uyên môn ta.

- Ngươi cảm thấy ba chữ Long Uyên môn có thể doạ được ta?

Sáo Ngọc cười ha hả.

Long Vũ bất quá cũng chỉ xếp thứ bốn mươi hai mà thôi.

Vô luận tu vi hay bối cảnh đều không thể sách bằng Sáo Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận