Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2950: Lệnh Bài Hiển Uy.

- Tử gia Tử Thiên Hiểu.

Thân ảnh kia thản nhiên nói.

Tử gia?

Nghe đến đây Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Tử U Quân một cái.

Mí mắt Tử U Quân giật một cái, vị này không phải ghi hận mình đấy chứ?

Quả thật Tử U Quân không ưa gì Diệp Hạo, nhưng hắn đã chứng kiến được thực lực của Diệp Hạo, bây giờ cho hắn mượn mấy lá gan, hắn cũng không dám đi trêu chọc Diệp Hạo.

- Ngươi muốn ngăn ta?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Bây giờ là thời điểm liên minh chống lại Địa Phủ.

Tử Thiên Hiểu nhìn Diệp Hạo một cái.

- Chúng ta xảy ra nội đấu, không nên.

- Vừa rồi khi vị này ra tay với ta, vì sao ngươi khôgn nói câu này?

- Nhưng không phải ngươi không có chuyện gì sao?

Diệp Hạo cười cười trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài.

- Tấm lệnh bài này là gì, ta tin mọi người đều biết.

- Diệp Hạo, ngươi cảm thấy một tấm lệnh bài này có thể đối phó được với ta sao?

Tử Thiên Hiểu cười lạnh nói.

- Ta là cường giả Quá Khứ cảnh đỉnh phon đấy.

- Trùng hợp là tấm lệnh bà của ta là Tương Lai cảnh sơ kỳ.

Nói đến đây Diệp Hạo không chút do dự khởi động tấm lệnh bài này.

Ngay lập tức, tấm lệnh bài loé ra ánh sáng chói mắt, một cỗ uy áp chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập toàn trường.

Sắc mặt Tử Thiên Hiểu lập tức thay đổi.

- Đây là…?

Cũng đúng lúc này, một Ngưu Ma đen như mực xuất hiện ở giữa không trung.

Khí tức bùng nổ ầm vang đánh thẳng vào tâm linh của mọi người.

- Diệp Hạo, dừng tay.

Tử Thiên Hiểu vội vàng nói.

Diệp Hạo không hề bị lay động.

Mắt thấy Ngưu Ma chuẩn bị xuất thủ, vượn già nhịn không được mà mở miệng nói.

- Diệp Hạo, dừng tay.

- Dừng tay? Được!

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Một tấm lệnh bài Tương Lai cảnh này trân quý cỡ nào? Ta nghĩ tiền bối ngươi hẳn phải rõ.

Diệp Hạo muốn bồi thường.

- Ta cho, ta cho.

Tử Thiên Hiểu nói xong lập tức ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

Thần niệm Diệp Hạo quét một lần nói.

- Ngươi cảm thấy những thứ trong túi càn khôn này có thể so với lệnh bài Tương Lai cảnh của ta sao?

- Trên người của ta chỉ có những thứ này.

Tử Thiên Hiểu cười khổ nói.

- Ra tay đi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Ngưu Ma kia phát ra tiếng gầm nhẹ.

Tử Thiên Hiểu vội vàng lại ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Từ từ đã, ta mới nhớ ra ta còn một vài đồ tốt.

Diệp Hạo kiểm tra một phen liền lắc đầu nói.

- Không đủ.

Từ nãy đến giờ Tử Thiên Hiểu đều cho tài nguyên Hoàng cấp, tài nguyên Cấm Kỵ cấp lại không có bao nhiêu.

Nhưng chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Dù sao tài nguyên Cấm Kỵ cấp cũng cực kỳ trân quý.

- Thật sự không có.

Lần này Tử Thiên Hiểu thật sự không còn.

- Tử U Quân, đưa tài nguyên trên người ngươi cho ta đi.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Tử U Quân.

Sắc mặt Tử U Quân thay đổi.

- Chuyện này có liên quan gì tới ta?

- Ngươi không cho, ta cũng không ép ngươi, nhưng vị tiên tổ này của ngươi sẽ phải chết.

Ánh mắt Tử U Quân lộ ra vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

Diệp Hạo lược qua lượng lớn Hoàng thạch, tài liệu các loại, với hắn mà nói những tài nguyên này không hề quan trọng.

Thứ hắn xem trọng là tài nguyên mà Tử U Quân lấy được trong di tích.

- Mười một viên Hoàng Tuỷ.

Diệp Hạo có chút khinh bỉ nhìn Tử U Quân nói.

- Ngươi không xông qua tầng thứ ba?

- Ta không có công pháp bản nguyên Quá Khứ cảnh hậu kỳ, làm sao có thể xông qua tầng thứ ba được?

Diệp Hạo nháy mắt với Hoàng Trùng một cái.

Thần niệm của Hoàng Trùng quét qua liền nhìn sạch sẽ tiểu thế giới của Tử U Quân một lần.

Rất nhanh Hoàng Trùng nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Ta tìm được một trăm viên Hoàng Tuỷ.

- Tử U Quân à, không ngờ ngươi ưu tú như vậy.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

Sắc mặt Tử U Quân lập tức trầm xuống, sau một lúc khổ sở nói.

- Có thể để lại cho ta mười ba viên được không.

- Ta để lại choi ngươi hai mươi viên.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Trên mặt Tử U Quân lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Không ngờ Diệp Hạo lại không lấy hết,

Ngay sau đó Tử U Quân liền muốn cho bản thân một bạt tai.

Bản thân thật sự là đồ đê tiện.

Chuyện này thì có gì mà vui chứ?

Diệp Hạo lấy tám mươi viên Hoàng Tuỷ của Tử U Quân rồi nói tiếp.

- Đưa toàn bộ lệnh bài trước đó ngươi lấy được cho ta.

- Có thể để lại cho ta một chút được không?

Tử U Quân biết lúc này nói lời như vậy đã rất hạ giá rồi.

Vấn đề là đây đều là át chủ bài.

- Thật ngại quá, những thứ này không thể cho ngươi.

Diệp Hạo lắc đầu.

Đây chính là át chru bài.

Nếu để trên người Tử U Quân sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Tử U Quân bất đắc dĩ, đành phải đưa toàn bộ lệnh bài trên người cho Diệp Hạo.

- Ta biết trên người của ngươi vẫn còn nhiều tài nguyên trân quý, nhưng cân nhắc đến chuyện chúng ta đã từng là bằng hữu kề vai chiến đấu, bởi vậy ta cũng không ép khô ngươi đến cùng.

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về hướng Tử Thiên Hiểu nói.

- Làm phiền ngươi giúp ta tiêu diệt hắn.

Sắc mặt Tử Thiên Hiểu biến đổi.

- Ngươi đừng quá đáng.

- Nếu ngươi không xử lý, ta sẽ để xử lý ngươi.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Tử Thiên Hiểu trầm ngâm một chút, cuối cùng mở miệng nói.

- Ta cần hộ đạo giả ngươi phối hợp.

Sắc mặt lão giả kia hoàn toàn thay đổi.

- Tử Thiên Hiểu, ngươi...

- Đừng trách ta.

Sau khi Tử Thiên Hiểu bỏ lại những lời này liền phóng tới lão giả kia.

Khi Tử Thiên Hiểu và Hoàng Trùng giáp công lão giả kia, sắc mặt của cao tầng trong liên minh đều âm trầm như nước.

- Cứ mặc cho tiểu tử Nhân tộc kia ngang ngược như thế sao?

- Ngươi phải biết phía sau lưng tiểu tử kia là ai?

- Không phải Thời Gian chi chủ không thể đi ra sao?

- Ngươi tựa hồ quên mất lão Nhân Vương kia rồi nhỉ.

Lúc này vượn già lạnh nhạt nói.

Trên mặt mọi người đều lộ ra kiêng dè.

Lão Nhân Vương!

Kim thế cảnh đỉnh phong!

Bọn họ ở đây ai có thể trêu chọc nổi?

- Ta biết sóng ngầm phun trào, nhưng trong thiên địa này tộc dám động vào Nhân tộc lại không có bao nhiêu.

Vượn già quét mắt toàn trường một cái nói.

- Ai muốn động vào thì động, chỉ cần đừng liên lụy đến nhất mạch của ta là được.

Đám người yên lặng!

Cũng không biết qua bao lâu lão giả Thanh Lang nhất tộc kia kêu thảm một tiếng, bị Tử Thiên Hiểu cường thế giết chết.

- Hài lòng chưa?

Tử Thiên Hiểu có chút tức giận nhìn Diệp Hạo nói.

Địa vị của Tử Thiên Hiểu đáng tôn sùng cỡ nào, nhưng bây giờ lại bị Diệp Hạo nắm đầu, trong lòng hắn ấm ức cỡ nào?

- Ta rất hài lòng.

Diệp Hạo nói đến đây rồi nhìn về phía Ngưu Ma giữa không trung kia.

- Trở về đi.

Nói xong, Ngư Ma liền hóa thành một vệt sáng về tới lệnh bài.

Mọi người tham lam nhìn vào lệnh bài trong tay Diệp Hạo.

Đây chính là một đòn mạnh nhất của cường gỉa Tương Lai cảnh đỉnh phong đấy.

Nhưng không có ai dám cướp đoạt.

Dù sao Hoàng Trùng không phải để bày trí cho đẹp.

- Chúng ta cũng nên đi rồi.

Ngay sau đó Diệp Hạo mở miệng nói.

- Chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục.

Vượn già nói khẽ.

- Chúng ta còn cần các ngươi trợ giúp.

- Muốn ta nói thẳng, ta cảm thấy nếu tiếp tục ở liên minh, ta sẽ bị ám sát.

Lúc đầu Diệp Hạo còn định ở thêm một thời gian, nhưng lần này chiếm được nhiều tài nguyên như vậy, hắn cũng không cần tiếp tục ở lại làm gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận