Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3208: Các Tộc Mưu Đồ

Đi tới thư phòng của Từ Viện Viện?

Nói đùa cái gì vậy?

Đây chính là khuê phòng của nữ tử đấy, sao có thể để nam tử tuỳ tiện đi vào được.

Về phần Diệp Hạo?

Vị kia tuyệt đối không thể động vào được.

Chu Thải Điệp cảm thấy Diệp Hạo có lẽ từ đại lục võ đạo thượng đẳng xuống, đương nhiên cũng có thể là là người được đại thế lực Đệ Nhị vực bồi dưỡng.

- Nếu ngươi không cho chúng ta đi, vậy ta có lý do tin tưởng Từ Viện Viện đang đùa bỡn chúng ta.

Lôi Minh cười lạnh nói.

- Đùa bỡn ngươi thì đã thế nào?

Chu Thải Điệp bị Lôi Minh từng bước ép sát mà trở nên nóng tính.

- Ngươi đùa bỡn một mình ta thì không sao, nhưng ở đây có nhiều thiên kiêu như vậy, nếu bọn họ đều thay đổi cách nhìn với Ma Vương cung, không biết Ma Vương cung các ngươi có thể chịu được không?

Lôi Minh cười híp mắt nói.

- Không quan trọng, giết là được.

Chu Thải Điệp u ám nói.

- Vậy ngươi thử giết cho ta xem?

Chu Thải Điệp vừa nói xong, một lão giả mặc áo bào bạc liền xé rách không gian xuất hiện ở bên cạnh Lôi Minh.

- Lôi Uyên, không ngờ ngươi lại tới.

Lúc Chu Thải Điệp nhìn thấy Lôi Uyên, trong lòng nàng sinh ra một dự cảm xấu.

Lôi Uyên thân là cường giả Thần Vương của Lôi gia, bình thường sẽ không tuỳ tiện xuất hiện.

- Ta tin mục đích Lôi Uyên đến đây cũng giống ta, muốn lấy công bằng cho hậu bối của mình.

Lúc này một con đại bàng xám lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Bàn Tấn rồi hoá thành một lão giả cao lớn.

- Bàn Tháp.

Trong lòng Chu Thải Điệp càng trở nên lo lắng.

Hai đại cường giả Thần Vương cùng đến, thật sự chẳng lẽ giống như bọn họ nói, là vì muốn đòi lại công bằng cho một hậu bối?

Giữa các tộc từ lâu đã có quy định, Thần Vương sẽ không tuỳ tiện xuất thủ.

- Chu Thải Điệp, chỉ cần hôm nay Từ Viện Viện gả cho Lôi Minh, ta bảo đảm Ma Vương cung của ngươi sẽ không có việc gì.

Lôi Uyên ẩn ý nói.

Ánh mắt Chu Thải Điệp loé lên kịch liệt.

Ma Vương cung lại bị nhằm vào.

- Chu Thải Điệp, ta cũng nói như vậy.

Bàn Tháp lãnh đạm nói.

- Chỉ cần Từ Viện Viện gả cho Bàn Tấn, mọi chuyện đều dễ nói, nếu không Ma Vương cung của các ngươi sẽ hoá thành tro tàn.

Nếu Lôi Uyên còn nói chuyện kín đáo, vậy Bàn Tháp lại nói đơn giản trực tiếp.

- Vậy phải nhìn xem hai tộc các ngươi có thực lực này hay không đã?

Chu Thải Điệp khí phách nói.

Chu Thải Điệp biết rõ bản thân không phải là đối thủ của hai người bọn họ, nhưng nếu bọn họ muốn giết nàng, vậy cũng phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ mới được.

Mà lỡ như nàng có thể bỏ trốn, hai tộc bọn họ cũng coi như xong.

Ngoại trừ Thần Vương ra, ai còn có thể tránh được một Thần Vương khác đánh lén.

- Nếu cộng thêm ta nữa thì sao?

Mà lúc này một con voi toàn thân trắng như tuyết xuất hiện giữa không trung.

Khi nhìn thấy voi trắng này, toàn thân Chu Thải Điệp đều lạnh băng.

- Bạch Đồng, vì sao ngươi cũng muốn tham gia vào vũng nước đục này?

Chu Thải Điệp bất an nói.

- Vũng nước đục? Ta không cảm thấy đây là vũng nước đục.

Voi trắng lãnh đạm nói.

- Miễn là ngươi cắt ra Ma Vương cung của mình, ba tộc chúng ta sẽ đạt đến tầng cao hơn.

- Ba tộc các ngươi muốn ăn hết Ma Vương cung cũng không hề đơn giản đâu.

Đến lúc này nói lời rút lui cũng không còn ý nghĩa.

Chỉ có thể mạnh mẽ chống lại.

- Nơi đây ngoại trừ ba đại tộc ra còn có mấy trăm tộc nhỏ khác, mà những tộc này bàn về thực lực dù không bằng ba tộc chúng ta, nhưng dù sao gom lại chỗ cũng cực kỳ khủng bố.

Voi trắng nhìn Chu Thải Điệp nói.

- Ngươi cảm thấy nếu chúng ta cùng nhau xuất thủ, Ma Vương cung của các ngươi có thể may mắn sống sót không?

Chu Thải Điệp trầm mặc lại.

Quần lang tự hổ!

Hống chi còn có ba tộc thực lực tương đương với lão hổ.

Dưới tình hống này Ma Vương cung căn bản không thể nào sống sót được.

- Nói yêu cầu của các ngươi.

Trầm mặc một hồi Chu Thải Điệp không cam lòng nói.

Đánh?

Dưới tình huống này, thật sự đánh không được.

- Phủ khố Ma Vương cung, ba nhà chúng ta mỗi nhà muốn hai thành.

Voi trắng mở miệng nói.

- Về phần bốn thành còn lại, các ngươi lấy ra ba thành chi cho các thế lực ở đây.

- Các ngươi thực sự nhẫn tâm.

Chu Thải Điệp cảm thấy trái tim mình trở nên lạnh lẽo.

- Chỉ để lại cho Ma Vương cung chúng ta một thành.

Dưới tình huống này, Ma Vương cung sẽ không lập tức suy sụp, nhưng không có tài nguyên, cũng không có cách nào bồi dưỡng được đệ tử.

Như vậy chuyện Ma Vương cung xuống dốc cũng có thể đoán trước được.

- Vậy ngươi có đồng ý không?

Lôi Uyên lãnh đạm nói.

- Ta cần thương lượng với cao tầng tông môn một phen.

Chu Thải Điệp trầm mặc một hồi nói.

- Được, cho các ngươi nửa khắc đồng hồ.

Lôi Uyên gật đầu một cái.

Ngay sau đó Chu Thải Điệp triệu tập cao tầng tông môn bắt đầu thương lượng.

- Ma Vương cung chúng ta không có bấy kỳ phần thắng nào.

- Không ngờ các đại tộc đều đến.

- Một nhóm này đủ để đá bay bất kỳ một gia tộc nào.

- Kỳ thật ta cảm thấy chúng ta có thể thỏa hiệp.

- Thỏa hiệp? Thoả hiệp như thế nào?

- Cho bọn hắn tới phòng của thiếu cung chủ?

- Sao ngươi có thể hồn nhiên như vậy? Ngươi cho rằng bọn họ thật sự muốn nhìn căn phòng của thiếu cung chủ hả? Bây giờ dù trong phòng thiếu cung chủ có nam tử hay không, bọn họ cũng sẽ lấy lý do khác để đắp vào.

- Ta nghĩ bọn họ đã mưu đồ rất lâu rồi, lần này Ma Vương cung chúng ta nếu không đổ máu, căn bản không thể thoát được.

- Chẳng lẽ thật sự phải thoả hiệp?

- Thoả hiệp cái quái gì? Ma Vương cung chúng ta tính tình ngang ngược, từ lúc nào phải cúi đầu chứ?

- Đúng vậy, cùng lắm thì chết thôi.

- Chúng ta chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng chư vị có từng nghĩ tới, chỉ cần chúng ta xuất thủ, Ma Vương cung cũng sẽ biết mất khỏi thế gian này.

- Chúng ta liều chết một phần cũng có thể đưa đi không ít hạt giống, ta không tin các tộc có thể phong toả toàn bộ Ma Vương cung.

- Các tộc nếu đã dám mươi đồ Ma Vương cung của chúng ta, vậy cũng nói rõ đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, các ngươi thật sự muốn mạo hiểm lớn như vậy sao?

- Không phải chỉ là tài nguyên thôi sao? Cho bọn họ là được. Bọn gia hoả này có thể cướp chúng ta, như vậy chúng ta cũng có thể đoạt của người khác.

- Nói đúng lắm, chúng ta đi cướp mấy tiểu tộc kia.

- Các tộc phần lớn đều đã kết thành đồng minh, chúng ta nếu dám cướp của bọn hắn, có tin các tộc sẽ liên thủ tiêu diệt chúng ta không?

- Các ngươi vẫn quá ngây thơ rồi.

Chu Thải Điệp nghe các trưởng lão tranh cãi không ngừng, lúc này lão ẩu kia nói ở bên tai nàng.

- Tiểu thư, ta cảm thấy chúng ta hẳn nên tử chiến.

- Tử chiến?

Chu Thải Điệp giật mình nói.

Lúc này tử chiến có ý nghĩa sao?

- Tiểu thư, ngươi quên vị kia rồi sao?

Lão ẩu ẩn ý nói.

- Nếu hắn xuất thủ, ngươi cảm thấy bọn chúng dù có liên thủ thì đã thế nào?

Ánh mắt Chu Thải Điệp lập tức phát sáng lên.

Nhưng ngay sau đó nàng có chút lo lắng nói.

- Nhưng nếu vị kia không xuất thủ thì sao?

- Vậy đành phải để thiếu cung chủ hi sinh một chút.

Chu Thải Điệp giãy dụa.

- Tiểu thư, so với chuyện tồn vong của tông môn, hi sinh một chút thì đã là gì? Vả lại ta tin tiểu thư dù biết cũng sẽ không trách ngươi.

Lão ẩu nói khẽ.

Chu Thải Điệp trầm mặc một hồi mới nói.

- chuyện này liền giao làm cho ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận