Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1629: Bỏ lỡ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Nói cách khác 3000 ức chỉ cần mười ngày?

Đường Phiên Phiên hỏi lại.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nhún vai một cái, nói.

- Cho nên ngươi yên lòng cầm đi.

- Vừa mới rồi ta chỉ nói đùa mà thôi.

Đường Phiên Phiên sao có thể muốn Tiên Thạch của Diệp Hạo.

- Những năm này Đại Uyên có phải một mực đều trấn áp Ma Thần hay không?

Diệp Hạo dời đi chủ đề hỏi.

- Đúng.

- Vậy những năm này Đại Uyên các ngươi có phải chết đi rất nhiều người?

- Cửu Đại Trưởng Lão chết đi vài người.

Nói đến đây, trong mắt Đường Phiên Phiên lộ ra chút thương cảm.

- Những Tiên Thạch này ngươi giao cho Đại Uyên đi.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn nàng.

- Coi như một phần tâm ý của ta.

Đường Phiên Phiên đón ánh mắt Diệp Hạo.

Diệp Hạo thản nhiên nhìn nàng.

Ánh mắt trong vắt!

- Tốt

Đường Phiên Phiên hơi chút trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu.

3000 ức Trung Phẩm Tiên Thạch hoàn toàn có thể tăng thực lực Đại Uyên lên vài phần.

Sau đó Diệp Hạo triệt hồi không gian.

Triết Long mặc bạch y nhìn Diệp Hạo, cười nói:

- Hai người các ngươi vừa mới làm gì vậy?

- Làm gì cũng không cần nói với ngươi.

Diệp Hạo phủi Triết Long một cái.

- Ngươi nói cái gì thế?

Đường Phiên Phiên trừng hắn một cái.

Diệp Hạo cười hắc hắc một tiếng.

- Ta không biết ngươi có phải cố ý truy cầu ta hay không, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết ta đã có phu quân.

Đường Phiên Phiên hơi chút trầm ngâm sau đó nhìn Diệp Hạo nói:

- Ngoại trừ phu quân ra ta sẽ không có hảo cảm với bất kỳ nam tử nào.

Đường Phiên Phiên nói câu nói này nghĩa chính nghiêm từ.

Không biết tại sao thời điểm Đường Phiên Phiên nói câu nói này trong lòng Diệp Hạo dâng lên một trận thất lạc.

Nhưng trên mặt Diệp Hạo vẫn treo nụ cười.

- Ngươi yên tâm đi, ta khẳng định sẽ không truy cầu ngươi.

Dừng một chút Diệp Hạo lại nói:

- Ngươi rất giống một người bạn của ta.

Kỳ thật Diệp Hạo muốn nói thê tử.

Nhưng lại cảm thấy nói như thế sẽ để cho đối phương suy nghĩ nhiều.

Bởi vậy Diệp Hạo liền nói dối là bằng hữu.

- Bằng hữu?

- Đúng vậy, bằng hữu.

Diệp Hạo khẽ thở dài:

- Ta tìm nàng rất nhiều năm, đáng tiếc thủy chung không có tìm được.

- Ta tin ngươi sẽ tìm được.

Đường Phiên Phiên nói:

- Ngươi có chân dung bằng hữu ngươi sao? Có thời gian ta giúp ngươi tìm kiếm.

Trong tay Diệp Hạo lóe lên thanh quang, sau đó đưa cho một quyển tranh Đường Phiên Phiên.

Đường Phiên Phiên tiếp nhận, thời điểm đang muốn nhìn thử, thanh âm Triết Long vang lên.

- Bởi vì thời gian có hạn cho nên trận Đấu Giá Hội Từ Thiện đến đây kết thúc.

- Kết thúc?

Đường Phiên Phiên khẽ giật mình.

- Chúng ta cũng không biết tại sao phong ấn Thế Giới kia sẽ yếu bớt trước thời gian suy đoán?

Triết Long nói tiếp.

- Tin tưởng chư vị trước đó đã biết rõ tin tức có quan hệ Thế Giới kia. Hiện tại ta nói lại một lần, cái Thế Giới kia ở ngay trong Cấm Địa Ngọa Long Sơn chúng ta, mà Nhân Tộc trong thế giới kia tựa hồ không có tài nguyên gì, bởi vậy những năm này Ngọa Long Sơn chúng ta một mực cung cấp tài nguyên qua cho bọn họ.

- Thế nhưng chúng ta muốn biết vì sao lại có những chuyện như vậy, bởi vậy những năm này Đệ Tử Ngọa Long Sơn chúng ta cũng đã xâm nhập rất nhiều, thế nhưng đến hiện tại không có một Đệ Tử nào trở về.

- Đợi chút nữa ta sẽ tiến về Thế Giới kia.

- Thế Giới kia có lẽ có cơ duyên nghịch thiên, cũng có thể có kiếp nạn khó có thể tưởng tượng.

- Muốn theo ta cùng đi hiện tại thì đến địa phương này tập hợp.

Triết Long nói xong chỉ đến hướng Cấm Địa.

- Cuối cùng, rất cảm tạ chư vị đã tới Ngọa Long Sơn để tham gia Đấu Giá Hội này.

Triết Long nói xong hướng đám người bái thật sâu.

Triết Long rời đi.

Tu Sĩ giữa sân bình tĩnh lại.

Qua không bao lâu thời gian một thanh niên nói:

- Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Thanh niên kia rời đi sau đó một đạo lại một đạo thân ảnh hướng về Cấm Địa đi tới.

- Ngươi muốn đi hả?

Đường Phiên Phiên nhìn qua hỏi Diệp Hạo.

Không biết tại sao trong lòng Đường Phiên Phiên sinh ra một loại cảm xúc lo lắng.

- Đi.

Đường Phiên Phiên cắn cắn bờ môi nói:

- Có thể không đi không?

- Tại sao?

- Ta luôn cảm thấy lần này ngươi đi sẽ phát sinh bất trắc.

- Nếu ta không muốn chết sẽ không chết.

Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên tiêu sái phất phất tay nói.

- Đi thôi!

Thoại âm vừa ra, Diệp Hạo lấp lóe mấy cái đã biến mất bên người Đường Phiên Phiên.

Nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi không biết tại sao Đường Phiên Phiên có một loại cảm giác thất vọng mất mát.

Thế nào sẽ có loại cảm giác này?

Đường Phiên Phiên không biết.

Bất quá lần này Đường Phiên Phiên không cố ý áp chế.

- Có lẽ mình đã xem hắn như bằng hữu.

Đường Phiên Phiên chỉ có thể lấy loại lý do này đến an ủi bản thân.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)

. . .

Diệp Hạo xuất hiện tại Cấm Địa Ngọa Long Sơn, Đại Trưởng Lão Hoa Vô Miên đã xuất hiện bên người hắn.

- Ngươi thật muốn đi?

- Cái này còn có giả à?

- Những năm này Tu Sĩ tiến về Thế Giới kia đều không phải Phổ Thông, vô luận Thiên Kiêu hay Cự Đầu, hoặc Yêu Nghiệt đều có đi không về.

- Ngươi đang lo lắng cái gì?

Diệp Hạo cười nói.

- Ta không lo lắng cái gì cả

Hoa Vô Miên vội nói.

- Nếu ngươi lo lắng Tôn Nữ an nguy thì hoàn toàn không tất yếu.

Diệp Hạo điểm phá tâm tư Hoa Vô Miên.

- Kỳ thật ta và Hoa Khinh Ngữ không có xung đột gì lớn.

- Dạng này, tất nhiên nếu như Khinh Ngữ gặp được nguy hiểm còn xin ngươi viện thủ.

Hoa Vô Miên nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Mặt Diệp Hạo tức khắc tái đi.

- Ta làm sao cảm thấy ngươi đang dụ ta thế?

- Dụ ngươi cái gì?

Nhìn Hoa Vô Miên nghiêm trang, Diệp Hạo thiếu chút nữa đã tin.

- Lão Hồ Ly.

Trong lòng Diệp Hạo thầm mắng.

Sau khi Hoa Vô Miên nhờ xong, Diệp Hạo cười tủm tỉm đi về phía một đạo thân ảnh nơi xa.

Đạo kia thân ảnh không phải kẻ khác, chính là Lôi Châu Công Tử.

Lôi Châu Công Tử nhìn thấy Diệp Hạo nhìn đến, vội vàng rũ đầu xuống.

Diệp Hạo không khỏi cười cười.

Đây con mẹ nó là Cự Đầu sao?

Như thế nào lại sợ hãi?

Bất quá đã sợ hãi như thế tại sao còn dám tiến vào phiến Thế Giới kia đây?

Diệp Hạo không tâm tư đi chú ý vấn đề này, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về phía nơi xa.

Nơi xa một đạo phong ấn to lớn lóe ra, phong ấn tràn ngập uy năng kinh thiên động địa.

Cỗ ba động này khiến cho Diệp Hạo biến sắc.

Trận Pháp cấp bậc gì?

Chí ít cũng phải là Đệ Tam Cảnh.

Nếu không mà nói cường giả Bán Thần của Ngọa Long Sơn đã sớm đánh xuyên.

Đúng lúc này một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt chỗ phong ấn, đây là một lão giả mặc thanh bào.

Áo bào không gió mà động.

Mà thời khắc xuất hiện, hai con ngươi lão giả phóng ra ánh mắt dọa người, tiếp theo trong tay lão giả xuất hiện một chuôi Tử Sắc Chiến Kiếm, Chiến Kiếm chém tới Trận Pháp, toàn bộ Thiên Địa đều chấn động, Kiếm Ý đáng sợ hạo hạo đãng đãng bao phủ Cửu Thiên Thập Địa.



Nhưng làm cho Tu Sĩ toàn trường chấn kinh là một kiếm kinh thiên động địa này chỉ chém ra một góc Trận Pháp.

- Nhanh đi.

Lão giả trầm giọng nói.

Mấy đạo thân ảnh trước tiên đã vọt tới khe hở phong ấn.

Sau đó thân ảnh Triết Long cũng đi theo.

Đám người rõ ràngm mấy đạo thân ảnh kia đi trước để chứng minh trong khe hở không có nguy hiểm.

Loại hành động này rất nguy hiểm.

Nhưng bọn hắn có lựa chọn khác sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận