Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2375: Làm Việc Thiện

- Tiếp tục.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút liền nói.

Sự tình phải làm cho tốt và làm đến cùng!

Bốn ngàn ức!

Năm ngàn ức!

Sáu ngàn ức!

Đợi đến sau khi kết toán một tên dân cờ bạc vay nặng lãi sau cùng, Diệp Hạo trước trước sau sau đã tiêu hao đã hơn chín ngàn ức.

- Ngươi không có bị đoạt xá đó chứ?

Điêu Sướng lúc này đi đến bên người Diệp Hạo biến sắc nói. Trước đó Điêu Sướng cảm thấy Diệp Hạo bị đoạt xá. Bởi vì dạng này mới có thể ngăn chặn miệng thiên hạ. Nhưng nếu như bị đoạt xá, làm sao có thể cấp ra hơn chín ngàn ức đây?

- Đoạt xá?

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười,

- Ngươi nghĩ nhiều.

- Ngươi thật không phải bị đoạt xá?

Điêu Sướng nhìn ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy hồ nghi.

- Ngươi muốn kiểm tra một chút linh hồn ta hay không?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn xem Điêu Sướng nói.

- Nói đùa.

Điêu Sướng lắc đầu. Linh hồn là bí ẩn nhất. Cho dù là tồn tại thân mật nhất cũng sẽ không để cho đối phương tùy tiện kiểm tra. Huống chi quan hệ giữa hay người họn hắn còn không được tốt lắm?

- Đi thôi.

Diệp Hạo phất phất tay nói.

- Triệu công tử, trên người ngươi mang theo khoản tiền khổng lồ này không lo lắng bị cướp sao?

Điêu Sướng trầm ngâm một chút lại ngăn đón Diệp Hạo.

- Ta không cảm thấy ai dám ngăn cản cướp ta cả.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Triệu công tử có lẽ không có chú ý tới trong bóng tối có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng ngươi.

Điêu Sướng chậm rãi nói,

- Ta dám cam đoan miễn là ngươi rời khỏi sòng bạc, những sói đói kia sẽ nhào bay lên.

- Sẽ không.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ngươi cảm thấy Điêu công tử sẽ lừa ngươi sao?

Dương Nghiên nhịn không được nói,

- Không tin ngươi đi ra sòng bạc thử xem?

Diệp Hạo liếc nhìn Dương Nghiên một cái sau đó đi ra ngoài sòng bạc. Không qua thời gian bao lâu, Diệp Hạo đã đi ra cửa lớn của sòng bạc, nhưng để Dương Nghiên cùng Điêu Sướng nghi ngờ là không có người nào động thủ?

- Tình huống như thế nào? Những tên âm thầm kia sao không động thủ?

Điêu Sướng cau mày nói.

- Điêu công tử, vì sao bọn họ không động ?

Khuôn mặt Dương Nghiên cũng hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Có lẽ bọn họ đang đợi.

Điêu Sướng nghĩ nghĩ liền nói

- Dù sao ai cũng không muốn làm người dẫn đầu.

Dương Nghiên gật đầu một cái. Chỉ là để hai người Điêu Sướng không có nghĩ tới là thẳng đến khi Diệp Hạo vào một nhà tửu lâu, đám tu sĩ âm thầm cũng không có một người nào xuất thủ. Điêu Sướng không khỏi nhìn về phía một đạo thân ảnh núp trong bóng tối, khó hiểu hỏi.

- Ngươi làm sao không động thủ?

Đạo thân ảnh kia nhếch miệng nói,

- Ta khờ à, ai là người đầu tiên động thủ sẽ xong đời, biết không?

- Nghe có chút đạo lý. Nhưng mà các ngươi cũng không động thủ là ý tứ gì?

- Vì sao ta cảm thấy sự tình có chút quỷ dị?

Dương Nghiên hồ nghi nói.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Điêu Sướng nghĩ một lát liền hỏi thăm mấy cao thủ muốn xuất thủ, kết quả mấy người cao thủ kia cũng trả lời không muốn làm chim đầu đàn.

- Hỏi thế nào?

Dương Nghiên nhìn thấy Điêu Sướng trở về, hỏi.

- Bọn họ nói không muốn làm người dẫn đầu.

Điêu Sướng có chút im lặng nói,

- Ta chỉ có thể nói vận khí tiểu tử kia không phải tốt bình thường.

Điêu Sướng không biết những tên muốn xuất thủ kia đều bị tinh thần Triệu Vị Ương chỉ dẫn. Bằng không mà nói bọn họ làm sao có thể không xuất thủ?

Chỉ là có thể lặng yên không một tiếng động làm đến điểm này cho dù Thần Vương thông thường cũng không làm được. Cái này khiến cho Điêu Sướng nhầm lẫn. Dù sao ai có thể nghĩ tới Triệu Vị Ương bên người Diệp Hạo là một tồn tại Thần Vương đỉnh phong đây?

- Triệu công tử thực sự là phúc lớn mạng lớn.

Tâm tình Lữ Hàn Yên thật tốt nói.

- Ngươi nghĩ nhiều.

Dương Nghiên vốn không muốn đả kích Lữ Hàn Yên, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên sớm nói cho nàng ta biết mới tốt.

- Trên người vị kia mang theo năm vạn ức? Vì những thần thạch này cho dù thế lực vương cấp cũng sẽ động tâm đó? Ngươi xem, tiểu tử kia tuyệt đối không đi ra khỏi Huyền Quy thành.

Nghe được Dương Nghiên nói như vậy, trong lòng Lữ Hàn Yên lập tức bất an.

- Xem ra vai hề muốn động thủ nhảy nhót rất nhiều.

Diệp Hạo đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xem thân ảnh mờ mờ ảo ảo bốn phía nói.

- Muốn đều giết hay không?

Triệu Vị Ương thản nhiên nói.

- Đối mặt nhiều tài nguyên như vậy lòng người lưu động là bình thường.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Thế này đi, ngươi lục soát linh hồn bọn họ một chút, tội ác tày trời liền giết .

- Thật là phiền phức.

Triệu Vị Ương cau mày nói.

- Ngươi không phải nhàn rỗi không chuyện gì sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Sinh Thần cảnh giao cho ngươi.

Triệu Vị Ương nhìn Diệp Hạo một cái nói

- Ngươi xác định ta có thể ứng phó được ?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Ngươi bây giờ chính là Sinh Thần cảnh tầng thứ tư được không?

Triệu Vị Ương khinh bỉ nhìn Diệp Hạo

- Lấy thực lực ngươi cho dù là Sinh Thần cảnh cao cấp cũng có thể đánh giết.

- Đánh giết và sưu hồn là hai khái niệm, được không?

Diệp Hạo cười khổ,

- Thế này đi, ngươi giao cho ta Sinh Thần cấp cao giai trở xuống

- Được.

Triệu Vị Ương nghĩ đến liền làm, vung tay lên để toàn bộ tu sĩ phóng thích qua địch ý với Diệp Hạo bị nhốt vào gian phòng của Diệp Hạo, cùng lúc đó không gian gian phòng Diệp Hạo lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng mở rộng, chưa tới một cái hô hấp cũng đã nới rộng mấy ngàn lần.

- Không gian chi thuật thật tinh diệu.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên nói. Mà khi đó, mấy ngàn tên tu sĩ bị nhốt vào mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Diệp Hạo cùng Triệu Vị Ương.

- Bắt đầu đi.

Triệu Vị Ương vung tay lên tám mươi phần trăm tu sĩ trở lên liền xuất hiện ở bốn phía Diệp Hạo. Diệp Hạo giật mình. Lúc này mới ý thức được mình bị Triệu Vị Ương hố. Tu sĩ tu vi càng cao thì nhân số cũng càng ít. Kỳ thật ở Thần Vực, Sinh Thần cảnh đã là cao thủ một phương, phải biết rất nhiều tông chủ tiểu tông môn cũng không có tu vi Sinh Thần cảnh. Bởi vậy tu sĩ Sinh Thần cảnh cao giai trở xuống chiếm cứ tám mươi phần trăm trở lên.

- Không phải chỉ là hơn 2000 tên tu sĩ sao?

Diệp Hạo nói xong, thần niệm bàng bạc hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang tiến vào thức hải mấy trăm tên tu sĩ.

Ngang ngược bá đạo;

Mạnh mẽ đâm tới;

Không ai bì nổi.

Mấy trăm tu sĩ thậm chí cũng không kịp làm ra bất luận ngăn cản gì đã bị thần niệm Diệp Hạo xâm nhập vào sâu trong linh hồn.

- Tu vi Sinh Thần trung giai.

- Sinh Thần trung giai có thần niệm mạnh mẽ như vậy sao?

- Sức chiến đấu vị này xa xa vượt qua tu vi.

- Thế hệ trẻ tuổi không phải không có ai đặt chân đến Sinh Thần cảnh sao? Vị này làm sao không một tiếng động đã đến cánh cửa đó, mà còn là trung giai?

- Các ngươi không có chú ý tới hộ đạo giả của vị này à? Có thể lặng yên không một tiếng động cầm giữ tất cả chúng ta, cho dù là Thần Vương thông thường cũng không làm được

- Bên trong chúng ta có ba trăm cường giả Hợp Thần cấp? Thế nhưng ngươi xem bọn họ bây giờ bị giam cầm giống như chúng ta kìa.

- Nữ tử kia chẳng lẽ là tồn tại cao cấp bên trong Thần Vương cảnh?

- Làm sao cũng phải ở cấp bậc kia.

- Hộ đạo giả bên trong Thần Vương cao cấp? Toàn bộ Thần Vực ai có dạng tư cách này?

- Chúng ta đá phải một tấm sắt rồi.

- Ta có loại dự cảm, thân phận của vị này rất kinh người.

- Ta muốn biết vị này chuẩn bị đối xử chúng ta như thế nào?

- Sẽ không giết chúng ta đó chứ?

- Nếu giết tất cả chúng ta sẽ có phiền phức rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận