Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2882: Gặp Lại Remy

Đại Mộng Tam Thiên Niên!

Môn công pháp này thực sự quá thần kì.

Mạt Lỵ tin, một khi môn công pháp này bị truyên ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây nên một hồi chấn động.

Không biết bao nhiêu thế lực sẽ tranh đấu để giành lấy nó.

- Bởi vậy chuyện này các ngươi tuỵệt đối không được tiết lộ.

Ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy ngưng trọng nói.

- Diệp công tử, xin yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.

Bối Đế không chút do dự nói.

- Ta cũng sẽ không nói ra đâu.

Mạt Lỵ ở một bên nhẹ nhàng nói.

- Đại Mộng Tam Thiên Niên một ngày chỉ có thể sử dụng một lần.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Bối Đế. nói.

- Đợi đến ngày mai ta sẽ giúp ngươi.

- Được.

Bối Đế khẽ gật đầu một cái.

Khất Xảo Tiết.

Đây là ngày lễ lớn nhất của Nguyệt tộc.

Tới ngày Khất Xảo Tiết hôm nay, toàn bộ thiên kiêu trong thiên địa đều ùn ùn kéo đến.

Sáng sớm Mạt LỴ rửa mặt trang điểm cho Diệp Hạo, Bối Đế hầu hạ Diệp Hạo mặc y phục.

- Diệp công tử hôm nay nhất định là minh tinh nổi bật nhất.

Bối Đế nhìn Diệp hạo nói khẽ.

Bề ngoài Bối Để mới chỉ ở cùng Diệp Hạo vài ngày, nhưng thực tế đã ở chung được mấy chục năm.

Bởi vì Diệp Hạo vận dụng Đại Mộng Tam Thiên Niên hai lần, mà mỗi lần vận dụng, Diệp Hạo đều ở trong ý thức của nàng mười năm.

- Hôm nay không biết bao nhiêu nữ hài tử Nguyệt tộc sẽ bị công tử hớp hồn.

Mạt Lỵ ôn nhu nói.

Nhưng trong đáy lòng của nàng lại vì Diệp Hạo mà cảm thấy không đành lòng.

Thái độ của Tộc trưởng với Diệp Hạo thế nào, Mạt Lỵ biết từ lâu.

Nói cách khác Diệp Hạo không hề có khả năng lấy được hai công chúa.

Đối với Diệp Hạo mà nói, không lấy được công chúa, vậy coi như lần này tương đương với việc đến không.

Nguyệt Thần đảo!

Nữ tử Nguyệt tộc muốn tìm người phối ngẫu sẽ đi tới hòn đảo này trước một ngày.

Lúc ba người Diệp Hạo đến nơi, nơi này đã kín người hết chỗ từ lâu.

Diệp Hạo đến khiến rất nhiều nữ tử Nguyệt tộc phải chú ý, phải biết mấy ngày trước Diệp Hạo đã quét ngang toàn bộ Thanh Long khu.

Có thể nói toàn bộ Thanh Long khu, người duy nhất có thể đánh đồng với Diệp Hạo là ba thiên kiêu đứng đầu Đại Diễn, Kim Cương và Tạp Nam.

Đối với nhóm người này, ai mà không nóng mắt chứ?

Nếu có thể ở chung với nhóm người này, sinh hạ đời sau tất nhiên sẽ cực kỳ cường đại.

Bởi vậy hết nữ tử này đến nữ tử khác đều đi lên phía trước tỏ thái độ yêu thương với Diệp Hạo.

Chỉ tiếc rằng lại bị Diệp Hạo uyển chuyển cự tuyệt.

Mục tiêu của Diệp Hạo rất rõ ràng.

Remy.

Đáng tiếc rằng chờ lâu như vậy rồi nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Remy đâu.

- Remy đâu?

Diệp Hạo nhìn Mạt Lỵ ở bên người nói.

- Tiểu công chúa đang trên đường tới.

Mạt Lỵ nhẹ nhàng nói.

- Vừa rồi ra đã liên lạc qua.

- Diệp công tử, tiểu công chúa sẽ không lựa chọn ngươi?

Lúc này Bối Đế thấp giọng hỏi.

Quy tắc của Khất Xảo Tiết là nữ tử nhất idnhj phải biểu đạt tâm ý với nam tử, lúc đó nam tử mới có tư cách đi lên cạnh tranh.

Nghe vậy sắc mặt Diệp Hạo chợt biến đổi.

Remy có thể ngăn trở ý chí của Lôi La Lâm sao?

Diệp Hạo không biết.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ sau, Remy một thân tóc bạch kim đi cùng với một mỹ nhân trung niên đến.

Ánh mắt Remy tìm tòi trong đám người một hồi, rất nhanh ánh mắt của nàng đã ngừng lại trên người Diệp Hạo, nàng kích động phất tay về phía Diệp Hạo nói.

- Cặn bã.

Ngay sau đó Remy chạy nhanh về phía Diệp Hạo.

Mỹ nhân trung tiên theo thói quen muốn đi ngăn cản, nhưng ngay sau đó nàng nghĩ tới điều gì đó, bởi vậy cũng không làm gì cả.

Remy vọt tới trước mặt Diệp hạo, con mắt nàng sáng lấp lánh.

- Cặn bã, ngươi có nhớ ta không?

- Không có.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Sao ngươi có thể như vậy chứ?

Tiểu la lỵ mất hứng nói.

- Ngươi có biết mỗi ngày ta đều nhớ ngươi không?

Ngay sau đó hai tay tiểu la lỵ vươn ra.

- Đến đây, ôm một cái.

Diệp Hạo giật mình.

Remy có ý gì?

Khi Diệp Hạo đang ngẩn ra, một thanh âm như chuông bạc vang lên giữa toàn trường.

- Remy, đến bên cạnh tỷ tỷ.

Diệp Hạo theo thanh âm nhìn lại.

Chỉ thấy một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào.

Thân hình nàng vô cùng nóng bỏng.

Dánh người giống như được điêu khắc mà thành.

Đẹp không tả xiết.

Ngay trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử này, Diệp Hạo liền biết thân phận của nàng.

Tam công chúa của Nguyệt tộc, Lôi Lệ Tư!

Tiểu la lỵ nhìn Lôi Lệ Tư một cái, chẳng những không đi qua mà là tiến lên cho Diệp Hạo một cái ôm thật lớn.

Thần sắc trên mặt Lôi Lệ Tư không có bao nhiêu biến hoá, đợi đến khi tiểu la lỵ không thèm giữ ý tứ mà ôn khư khư mới mở miệng nói.

- Nháo đủ chưa?

- Ta không nháo.

Remy nhìn Lôi Lệ Tưu nói,

- Ta lựa chọn hạnh phúc của mình, là có lỗi sao?

- Ngươi bây giờ còn nhỏ.

Lôi Lệ Tư nói khẽ.

- Lần Khất Xảo Tiến này ngươi chỉ là người quan sát.

Người quan sát!

Sắc mặt đám người Tạp Đặc không khỏi thay đổi.

Phải biết lần này bọn họ tới đây là vì Remy.

Mà bây giờ Lôi Lệ Tư lại nói Remy chỉ là người quan sát.

- Nếu là người quan sát, vậy ngươi phải làm tròn bổn phận của khán giả.

Lôi Lệ Tư nói tiếp.

- Ta nghĩ rất nhiều nữ tử Nguyệt tộc muốn giao lưu với Diệp công tử.

Sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống.

- Nguyệt tộc các ngươi hơi quá đáng rồi.

- Diệp công tử, ta cho rằng ngươi không nên nói ra lời như vậy.

Lôi Lệ Tư bình thản nói.

- Ngươi phải biết người sống một đời, có một số việc không thể làm theo ý mình được.

- Hay cho câu không thể làm theo ý mình.

Diệp Hạo cười lớn nói.

- Ta hiểu rồi.

Dừng một chút Diệp Hao nói tiếp.

- Nếu như vậy, ta cũng làm người xem.

- Nếu như vậy thì thật đáng tiếc.

Trên mặt Lôi Lệ Tư lộ vẻ tiếc hận.

Diệp Hạo cười cười rồi đi ra xa.

Remy cũng vội vàng đuổi theo, một mực đuổi tới một góc.

- Cặn bã, ngươi không tức giận?

- Ngươi cảm thấy ta có thể không tức giận được sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Mẫu thân ngươi tính toán đủ kiểu thì thôi đi, không ngờ chiếm được đống chỗ tốt kia vẫn còn xem thường ta.

- Mẹ ta tính toán ngươi?

Remy giật mình.

- Mẹ ta làm cái gì?

- Ngươi hỏi thị nữ của ngươi đi.

Diệp Hạo chỉ Mạt Lỵ nói.

Remy lập tức nhìn về phía Mạt Lỵ.

- Mạt Lỵ, ngươi nói đi.

Mạt Lỵ nào dám nói.

- Mạt Lỵ, ta ra lệnh cho ngươi phải nói, bằng không về sau ngươi đừng làm thị nữ của ta nữa.

Remy nghiêm túc nói.

- Ta nói, ta nói.

Mạt Lỵ vội nói.

Ngay sau đó Mạt Lỵ kể lại mọi chuyện Lôi La Lâm tính toán Diệp Hạo lại một lần.

Sau khi nghe xong, Remy tức đến mức muốn bể cả phổi.

- Cặn bã, ngươi chờ ở dây, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.

Remy nói xon câu đó liền chạy ra.

- Diệp công tử, vì sao ngươi không ngăn cản?

Mạt Lỵ có chút không hiểu hỏi.

- Thứ nhất, không ngăn cản được; thứ hai, ngăn cản làm gì?

Diệp Hạo nói đến đây lại dừng một chút nói.

- Thứ ba, nơi này không an toàn.

- Nơi này không an toàn?

Mạt Lỵ giật mình nói.

- Diệp công tử, ngươi biết cái gì?

- Ta không biết gì cả.

Diệp Hao bưng lên một chén trà thơm thản nhiên nói.

Ánh mắt Mạt Lỵ lộ ra vẻ giãy dụa.

Khi nàng quyết định có nên nói cho tộc trưởng biết hay không lại nhìn thấy Diệp Hạo chẳng biết nhắm mắt từ lúc nào.

- Còn không mau đi bẩm báo Tộc trưởng?

Bối Đế thấp giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận