Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 346: Trách Nhiệm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

- Mấy người bình thường không nên giữ đoạn kí ức này.

Diệp Hạo nhìn Trương Nhược Hàm rồi cười nói ra.

- Người bình thường?

Thần sắc Trương Nhược Hàm khẽ động nói.

- Tôi và các người không cùng một thế giới.

Diệp Hạo nói đến đây, tay bắt đầu kết một ấn quyết.

- Diệp Hạo.

Lúc này Hải Quỳnh vội vàng hô lên.

Diệp Hạo nhìn Hải Quỳnh nói.

- Cô là ai?

Hải Quỳnh khẽ giật mình.



Chợt trong lòng tràn đầy đắng chát.

Cô nhận thấy ánh mắt Diệp Hạo thanh tịnh vô cùng, căn bản cũng không phải lại bộ làm tịch.

Nói cách khác hắn thật sự không biết mình là người nào.

- Tôi tên Hải Quỳnh.

- A, có chuyện gì sao?

- Có thể cho tôi đoạn kí ức này được không?

Hải Quỳnh khẩn cầu nhìn Diệp Hạo nói.

- Đoạn kí ức này cũng không có chỗ tốt đối với cô.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra.

- Cô biết rõ cái thế giới này càng nhiều, nó càng khiến cô kính sợ cùng hoãn loạn.

Vừa nói, ấn quyết trong tay Diệp Hạo đã hóa thành một tia sáng bao phủ bốn phía.

Đợi đến lúc Diệp Hạo biến mất khách quý toàn trường đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn xung quanh.

- Đã có chuyện gì xảy ra?

- Tại sao đầu của tôi lại đau vậy?

- Sao toàn bộ chén rượu ở đây đều vỡ thế?

- Đó không phải Trương Thái sao? Trương Thái sao lại thành như vậy?

Trên gương mặt xinh đẹp Trương Nhược Hàm cũng tràn đầy nghi hoặc.

Chắc chắc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng.

Trương Nhược Hàm chỉ mơ hồ cảm thấy một phần kí ức của bản thân bị thiếu đi, mà phần bị thiếu này Trương Nhược Hàm nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra.

- Nhược Hàm, sao tôi lại cảm thấy một đoạn kí ức rất quan trọng bị mất đi vậy?

Vẻ mặt Hải Quỳnh đưa đám nói ra.

- Tôi cũng cảm thấy vậy.

Trương Nhược Hàm khẳng định gật đầu nói.

- Vừa nãy chắc chắn đã có chuyện gì đó, nhưng tại sao tất cả mọi người lại không nhớ a?

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Trên sân thượng!

Diệp Hạo tiện tay ném Diệp Chính Mậu qua một bên.

- Cút đi.

Diệp Chính Mậu lườm Diệp Hạo một cái, chỗ sâu nhất trong đáy mắt tràn đầy hận ý.

Nhưng Diệp Chính Mậu cũng không nói cái gì, bò dậy rồi tập tễnh rời đi.

- Cậu thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?

Sau khi thân ảnh Diệp Chính Mậu biến mất, thanh niên áo bào đen mới chậm rãi nói ra.

- Có gì thì nói luôn đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cậu có thể dễ dàng bắt tôi, tu vi chí ít cũng phải đến Phân thân cảnh.

Thanh niên hắc y trả lời.

- Mà phân thân cảnh tương ứng với võ đạo cực hạn, gia tộc của thanh niên này dù có lão tổ đạt đến cảnh giới võ đạo cực hạn nhưng võ đạo cực hạn cũng không thể làm đối thủ của tu sĩ được.

- Cậu sai rồi.

Diệp Hạo lườm thanh niên hắc y một cái nói.

- Tôi cũng không phải Phân Thân cảnh.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

- Ích cốc cảnh?

Thanh niên hắc y mở to hai mắt nhìn, rồi hỏi thêm.

- Tuổi trẻ như vậy làm sao có thể đến Ích cốc cảnh? Cốt linh cậu mới 18 tuổi thôi mà.

Tu đạo giới xem tướng mạo không đáng tin cậy.

Tốt nhất chính là nhìn tuổi của xương cốt.

- Cậu là người của tông môn nào?

Vừa nói, Diệp Hạo vừa mở hộp khô lâu trong tay, lúc Diệp Hạo mở ra, một đạo khói đen từ trong hộp bay ra ngoài, khói đen rất nhanh hóa thành một thân ảnh giương nanh múa vuốt.

- Tiểu ảnh, giết chết hắn.

Thanh niên hắc y vội vàng ra lệnh.

Thân ảnh không chút do dự bay tới cắn xé Diệp Hạo, nhưng chỉ một ánh mắt của Diệp Hạo rơi vào người hắn, toàn thân hắc ảnh đã bị giam giữu.

- Ngươi thôn phệ mấy chục cái linh hồn, cũng sớm đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Nói đến đây, ngón tay Diệp Hạo bắn ra một tia hỏa diễm, hỏa diễm trong nháy mắt đã thôn phệ thân ảnh này.

Ngay lúc thân ảnh bị thôn phệ, thanh niên hắc y cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Vẻ mặt hắn đầy kinh khủng nhìn Diệp Hạo.

- Cậu còn chưa trả lời tôi.

- Luyện hồn tông chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Thanh niên hắc y hung dữ nói.

- Luyện hồn tông?

Nghe được cái tên này Diệp Hạo khẽ giật mình, chợt có một loại xúc động muốn chửi bậy.

Hiểu Minh hố hàng cmnr!

Thực lực Luyện Hồn tông ở tu đạo giới cũng không yếu, nếu so với Ám Tinh Môn cũng không kém bao nhiêu a.

Thanh niên này xảy ra chuyện ở Ma Đô, Luyện Hồn tông sao không tra ra được do Diệp Hạo hắn làm chứ.

Phiền muộn a!

Dù phiền muộn nhưng việc này vẫn phải giải quyết.

- Tôi ghét nhất là việc bị người khác uy hiếp.

Trong mắt thanh niên hắc y lộ ra thần sắc cực độ kinh khủng.

- Thiên địa chi thế, Thông Thiên cảnh.

Thanh niên hắc y trước khi chết cũng không nghĩ tới Diệp Hạo lại đạt đến Thông thiên cảnh.

Thông Thiên cảnh cũng không phải nói đùa a.

Cái này cũng tương đương với trụ cột vững vàng của tông môn.

Phải biết nếu, đặt chân lên Kim Đan cảnh sẽ trở thành Trưởng Lão trong Tông Môn rồi.

Mà một trưởng lão tông môn có thể có bao nhiêu người đây?

Sau khi chém chết hắc y thanh niên, Diệp Hạo gọi điện cho Hiểu Minh.

- Là cậu à, có chuyện gì vậy?

- Không phải anh bảo tôi điều tra các chuyện linh dị?

- Ừm, thế nào rồi?

- Gặp một đệ tử Luyện Hồn tông.

- Luyện Hồn tông?

- Tông môn đệ tử Luyện Hồn tông mười phần quỷ dị, có đôi khi bọn họ có thể luyện ra hồn phách cường hãn hơn cả bản thân.

- Mấy người không phải có thể triệu hồi tổ sư sao?

- Không phải lần nào triệu hồi tổ sư cũng thành công, hơn nữa mỗi lần triệu hồi như vậy sẽ tổn hại âm đức.

- Điều này không quan trọng, quan trọng là tôi đã giết hắn rồi.

- Giết? Cái này thật sự phiền toái a.

Hiểu Minh vội vàng nói.

- Phiền lòng làm cái gì cho mệt.

Diệp Hạo ha hả cười nói.

- Tôi sẽ chuẩn bị biến mất.

- Biến mất? Ý gì đây?

- Kì thật cũng không phải thật sự biến mất, tôi sẽ hóa thành bộ dáng của anh để xử lý công việc.

- Cậu, khí tức chúng ta không giống nhau.

- Thay đổi khí tức còn không phải dễ như một bữa ăn sáng sao.

- Cậu, tu vi hiện tại của tôi không cao, cậu có thể giúp tôi đột phá được không? Cậu còn chưa biết đám gia hỏa Luyện hồn tông phát rồ cỡ nào đâu, nếu bọn họ biết cậu làm, chắc cả ngày cậu cũng không được nghỉ ngơi luôn.

- Sợ cái gì.

Diệp Hạo cười nói.

- Chờ anh ra khỏi phong ấn chi địa, tôi không tin anh còn không đến Kim Đan cảnh, một khi anh đến Kim Đan cảnh, chẳng lẽ còn sợ một cái Luyện Hồn tông nho nhỏ sao.

- Sợ!

Vượt ngoài dự đoán của Diệp Hạo, Hiểu Minh lập tức trả lời.

- Luyện Hồn tông còn có Trọng Kiếp cảnh đấy.

- Trọng Kiếp cảnh có thể làm thịt được anh à? Chẳng lẽ anh đã quên mình là mệnh tinh rồi?

- Cậu, mệnh tinh quả thật rất khó vẫn lạc, nhưng không có nghĩa là không bị giết nha.

Hiểu Minh mếu máo.

- Tôi tin anh có thể làm được.

Diệp Hạo nói xong cúp máy.

Ban đầu Diệp Hạo chỉ muốn trêu chọc Hiểu Minh.

Thế nhưng nghe Hiểu Minh nói như vậy hắn đã thấy bản thân vẫn nên giả mạo tên tiểu đạo sĩ này.

Trọng Kiếp Cảnh!

Cho dù môn chủ Ám Tinh môn - Võ Đào cũng không phải đối thủ của Trọng Kiếp cảnh.

Diệp Hạo cảm thấy vẫn nên để Hiểu Minh tạm thời ở Mao Sơn phái a.

Dù sao bản thân cũng giúp Hiểu Minh hắnchiếu cố một hai.

Không nhất thiết phải bám phiền vào bản thân.

Diệp Hạo nghĩ như vậy, lắc người một cái hóa thành bộ dáng của Hiểu Minh xuất hiện tại phụ cận của Hào Đình Hội Sở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận