Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2843: Cửu U Chi Linh

Toàn bộ cao tầng Hắc Minh môn đều bị doạ sợ.

Phải biết Hắc Tống là cao thủ Thần Hoàng cấp, nhưng khi ở trước mặt ma ảnh này, lại không hề có sức đánh trả nào.

- Thứ ta cần là sự phục tùng tuyệt đối, ai dám bằng mặt không bằng lòng với ta, đây chính là kết quả.

Ma ảnh kia quét mắt toàn trường một cái lạnh lùng nói.

Cao tầng Hắc Minh môn đều đồng loạt cúi đầu xuống.

Trong mắt Hắc Phượng tràn ngập tia lửa giận.

Hắc Tống dù sao cũng là cha nàng đấy!

Nàng làm sao không giận được.

- Ngươi giết cha ta?

Hắc Phượng hận không thể chém ma ảnh này thàh trăm ngan mảnh.

Ma ảnh kia nhìn Hắc Phượng từ trên xuống dưới một lần.

- Dán dấp của ngươi cũng không tệ, tới thị tẩm.

- Thị tẩm ông nội ngươi.

Hắc Phượng nói đến đây liền vọt tới ma ảnh kia.

Ma ảnh kia lạnh xuống, bàn tay phẩy về phía Hắc Phượng.

Hắn Phượng bị khống chế bay đến bên cạnh hắn, ma ảnh kia bóp cổ Hắc Phượng lạnh lùng nói.

- Chưa từng có ai dám làm bậy trước mặt ta, cho dù ngươi có dáng dấp xinh đẹp cũng vậy thôi.

Nói đến đây hắn liền chuẩn bị dùng sứt bóp nát cổ Hắc Phượng.

Mà đúng lúc này, một ánh mắt kinh khủng rơi vào trên người hắn.

Ánh mắt đó khiến ngay cả linh hồn của hắn cũng phải run lên.

- Ngươi nói chưa từng có ai dám tuỳ ý làm bậy trước mặt ngươi?

Một âm thanh bình thản vang lên giữa toàn trường.

Ma ảnh kia không khỏi rùng mình một cái.

Hắn nhìn một bóng người đi tới từ xa, trong mắt tràn ngập bất an.

- Ngươi là ai?

Sau một khắc, thân thể của hắn lập tức bị phá vỡ, khi ma ảnh muốn khôi phục lại, nhưng khiếp sợ phát hiện căn bản không thể làm được.

- Là ngươi?

Bất kể như thế nào Hắc Phượng cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại xuất hiện lúc này.

- Ngày đó ta đã nói Hắc Minh môn sẽ gặp kiếp nạn, xem ra ngươi không thèm để lời nói của ta ở trong lòng.

Diệp Hạo nhìn Hắc Phượng một cái thản nhiên nói.

Hắc Phượng đắng chát lên tiếng nói.

- Ta đã khuyên rồi, nhưng cao tầng trong tông môn không nguyện ý từ bỏ cơ nghiệp vất vả gây dựng.

Năm đó Hắc Minh môn để lấy được cái thế giới nhỏ này, có trời mới biết đã phải đại chiến với bao nhiêu tiểu thế lực.

Bây giờ bởi vì một câu nói của Hắc Phượng liền từ bỏ?

Làm sao có thể?

- Đại quân Lục Ma tộc ta đã bắt đầu tập kết, nếu ngươi không biết điều mà rời khỏi, ta sẽ…

Ma ảnh kia vừa nói đến đây, Diệp Hạo mới hài hước nói.

- Ta sẽ thế nào?

Ma ảnh kia há to miệng muốn nói lời uy hiếp, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy một khi nói ra, Diệp Hạo chắc chắn sẽ ra tay.

Bởi vậy dưới tình huống này, hắn làm sao có thể nói được?

- Nếu không ta sẽ chết không có chỗ chôn sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Ma ảnh kia trầm mặc.

- Đây cũng là nơi đại quân Lục Ma tộc tụ họp sao?

Diệp Hạo nói đến đây, ma ảnh kia khiếp sợ phát hiện nguyên một vùng không gian này bị khống chế xuyên qua thời không.

Chưa qua một lần hô hấp, bọn hạ đã giáng lâm đến trung tâm U Minh.

Mà ở phía dưới là ngàn vạn quân Lục Ma tộc.

Nhìn thấy đại quân kia, tất cả tu sĩ Hắc Minh môn đều bị hù doạ.

- Nhiều Thần Vương như vậy sao?

- Cao thủ Thần Vương cũng phải có hơn ba ngàn.

- Cao thủ Thần Hoàng cấp chí ít cũng phải có mấy trăm vị.

- Cũng không biết có cường giả Cấm Kỵ hay không?

- Ngươi nghĩ sẽ không có sao?

Khi cao tầng Hắc Minh môn kinh hô, tròng mắt của ma ảnh cũng muốn trợn lồi.

- Ngươi…ngươi có thể đi tới khu vực tu họp của đại quân Lục Ma tộc?

- Nhưng ta không nhin thấy đai quân Lục Ma tộc như trong miệng ngươi nói.

Diệp Hạo vừa nói xong, ngàn vạn quân Lục Ma tộc giống như hạt cát mà dần tiêu tán.

Dù là cao thủ Thần Vương, cao thủ Thần Hoàng hay Nửa Bước Cấm Kỵ.

Đều không có ngoại lệ.

Diệt toàn quân.

Ma ảnh kia nhịn không được mà run rẩy lên.

Bởi vì cho dù là Cấm Kỵ cấp cũng không thể làm được như vậy.

Chẳng lẽ phía sau lưng Diệp Hạo có Siêu Thoát cảnh sao?

- Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?

- Trở về nói cho cao tầng Lục Ma tộc các ngươi biết, cứ ngoan ngoãn ở lại U Minh đi, bằng không ta sẽ giết vào hang ổ của các ngươi đấy.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn ma ảnh kia lãnh đạm nói.

Ma ảnh kia giật mình.

Diệp Hạo có ý gì?

Là buông tha cho hắn?

Nhận ra được điểm ấy, hắn nói gấp.

- Ta sẽ truyền đạt ý tứ của ngươi đến cao tầng Lục Ma tộc.

Quẳng xuống mọt câu, hắn lập tức bỏ chạy nhanh như một cơn gió.

Mà lúc này, Hắc Phượng lo lắng bất an nhìn Diệp Hạo nói.

- Đến cùng thì ngươi là ai?

Ở trong mắt Hắc Phượng, Diệp Hạo chí ít cũng phải là Cấm Kỵ cấp, bằng không cũng không có khả năng bức Nửa Bước Cấm Kỵ sợ đến như vậy.

- Đối với ngươi hay đổi với Minh vực, ta đều là khách qua đường.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi không phải là tu sĩ Minh vực?

- Không phải.

Hắc Minh cắn môi nghĩ một lát nói.

- Ta có thể bái ngươi làm thầy được không?

- Vì sao?

- Ta muốn báo thù.

- Báo thù ai?

- Lục Ma tộc.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ta có thể giúp ngươi thành cao thủ Nửa Bước Cấm Kỵ.

- Cảm tạ.

Hắc Phượng quỳ một gối xuống nói.

- Dù sao cũng đã đến trung tâm U Minh, phải vui vẻ dạo chơi một vòng mới đúng.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

Nói đi dạo, nhưng cũng không hẳn là như vậy.

Bởi vì ngắn ngủi trong ba ngày, Diệp Hoa đã tìm được rất nhiều tài nguyên trân quý.

Mà lúc này hư ảnh gặp phải lời cảnh cáo của một người thần bí.

- Cao thủ Nhân tộc, đây là trung tâm U Minh, ngươi đã vượt giới hạn rồi.

Hư ảnh núp sâu trong bóng tối nghi ngờ nhìn trung tâm U Minh.

- Ta khó có được một lần tới U Minh, dù sao ngươi cũng tỏ chút thành ý chứ?

- Ngươi đang doạ dẫm ta?

Người bên trong U Minh ngây ngẩn cả người.

- Đây là biểu thị thái độ bằng hữu giữa hai bên.

Hư ảnh là sao có thể thừa nhận cơ chứ.

- Cho ngươi.

Người ở trung tâm U Minh trầm mặc một hồi rồi ném ra một đạo u quang ra.

U quang rơi vào bên người Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn đạo u quang kia, ánh mắt tràn ngập chấn động.

- Cửu U chi linh.

Cửu U chi linh là một con thủ nhỏ thoạt nhìn rất ngu ngốc.

Bên trong con mắt của nó tản ra hoả diễm, ẩn chứa nhiệt odoj cao khiến tu sĩ bốn phía phải đồng loạt lùi lại.

- Cường độ hoả diễm đạt đến Nửa Bước Cấm Kỵ.

Diệp Hạo tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng.

Tiềm lực cao như vậy, Diệp Hạo cũng không cần phải hao phí quá nhiêu tinh lực để nuôi dưỡng.

- Về sau ta chính là chủ nhân của ngươi.

Diệp Hạo vừa nói xong, hư ảnh liền cưỡng ép kéo một tia linh hồn bản nguyên của con thú nhỏ này ra.

Khi linh hồn bản nguyên của con thủ nhỏ bị Diệp Hạo luyện hoá xong, ánh mắt Cửu U chi linh nhìn Diệp Hạo tràn đầy thân cận.

- Chủ nhân.

Cửu U chi linh thân mật gọi.

Diệp Hạo đưa bàn tay về phía Cửu U chi linh.

Cửu U chi linh nhảy lên bày tay của Diệp Hạo, cái đầu nhỏ cọ cọ vào bay tay hắn.

- Thật đáng yêu.

Trong mắt Hắc Phượng tràn đầy lửa nóng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận