Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2512: Ngốc Ưng

- Hẹn hò.

Diệp Hạo nhìn Tô Ngữ Nhi vừa cười vừa nói.

- Diệp Hạo, ngươi... ?

Tô Ngữ Nhi dậm chân vừa thẹn vừa giận nói.

- Sao vậy?

Diệp Hạo có chút mờ mịt nói. Vương Túy Mặc cũng phải nở nụ cười, ngay sau đó truyền âm nói với Diệp Hạo.

- Vừa rồi ta nhìn thấy Tô tông chủ cùng Chung tông chủ dắt tay nhau đến.

Diệp Hạo mới chợt hiểu ra.

- Tô tông chủ, ngươi thật oan uổng cho ta rồi.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Ta “hẹn hò” có nghĩa là hẹn hò với Túy Mặc, có phải kêu ngươi hẹn hò với Chung tông chủ đâu?

- Ngươi còn dám nói?

Tô Ngữ Nhi nghe được nửa câu sau của Diệp Hạo lập tức nhìn hắn chằm chằm nói.

- Ha ha ha, không nói nữa.

Nói xong Diệp Hạo chào hỏi Tô Ngữ Nhi cùng Chung Cẩm Thành rồi ngồi xuống. Chung Cẩm Thành phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Năm đó ta biết ngươi không phải loại người cá trong chậu, nhưng ta cũng không ngờ ngươi sẽ đạt đến mức độ này?

- Nói đến đây còn phải cảm tạ Chung tông chủ dìu dắt.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta cũng không dìu dắt ngươi được bao nhiêu.

Chung Cẩm Thành lắc đầu.

- Thật ra Chính Khí Vực chúng ta cũng không dìu dắt ngươi được bao nhiêu.

Tô Ngữ Nhi nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi có thể đi đến hôm nay toàn bộ đều dựa vào chính ngươi. Hơn nữa Hạo Nhiên Chính Khí Tông đi đến được một bước như bây giờ cũng là nhờ ngươi.

Lời của Tô Ngữ Nhi không phải bắn tên không đích. Lúc Diệp Hạo đi tới Hạo Nhiên Chính Khí Tông thì thực lực Hạo Nhiên Chính Khí Tông cũng đã rớt khỏi trình độ thế lực Vương cấp. Có thể nói khi đó Hạo Nhiên Chính Khí Tông vô cùng nguy hiểm. Nhưng dưới sự trợ giúp của Diệp Hạo, Hạo Nhiên Chính Khí Tông đã có thể phát triển đến trình độ hơn cả thời kỳ đỉnh phong. Một ví dụ chính là bây giờ Hạo Nhiên Chính Khí Tông đã có bốn Thần Vương. Ngoại trừ Long Tượng Thần Vương cùng tô kế hoạch lớn ra Tô Ngữ Nhi cùng Chung Cẩm Thành cũng đã trở thành Thần Vương.

- Khó mà gặp được một lần những chuyện như vậy cũng không cần nói.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Ngay sau đó Diệp Hạo lại gọi tiểu nhị mang hai thực đơn đến, Tô Ngữ Nhi cùng Chung Cẩm Thành gọi vài món thức ăn xong lại cùng mấy người tiếp tục hàn huyên.

- Hôm nay tới đây chúng ta muốn mua một vài thủ đoạn Vương cấp thủ đoạn.

Tô Ngữ Nhi nhìn Diệp Hạo nói.

- Thật ra ta cảm thấy thủ đoạn Vương cấp các ngươi cũng không cần phải mua làm gì.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Bởi vì không qua bao lâu nữa ta sẽ đặt chân đến Thần Vương chi cảnh, đến lúc đó các ngươi cần gì chỉ cần nói cho ta biết là được.

- Chúng ta muốn mua pháp bảo Thần Vương cấp.

Chung Cẩm Thành nói đến đây trên mặt lộ ra ngượng ngùng thần sắc.

- Hiện tại Hạo Nhiên Chính Khí Tông chúng ta chỉ có một chuôi chiến kiếm Thần Vương sơ kỳ.

- Đến lúc đó ta giúp ngươi luyện chế, tuyệt đối còn tốt hơn cả thứ ngươi mua.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi không phải là đan sư sao?

Chung Cẩm Thành giật mình nói.

- Trình độ khí đạo của ta cũng không kém hơn đan đạo, chỉ là quan hệ giữa ta với Khí đạo Tổng các không được tốt lắm.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Còn trận đạo thì sao?

Tô Ngữ Nhi tò mò hỏi.

- Ngươi đã từng nghe qua cái tên Triệu Thiên chưa?

- Đã nghe.

Nói đến đây Tô Ngữ Nhi tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

- Ngươi đừng nói cho ta rằng trận đạo chấp pháp sự là ngươi đấy?

- Chính xác.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Nếu nói như vậy Viêm Hạ tông cũng là của ngươi?

Chung Cẩm Thành đột nhiên nghĩ ra.

- Đúng vậy.

Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi liếc nhau một cái, trong lòng đều nổi lên một tầng sóng to gió lớn.

Bất kể như thế nào bọn họ cũng không ngờ Diệp Hạo lại là tông chủ của Viêm Hạ tông.

Những năm này Viêm Hạ tông phát triển không hề kém hơn Viêm Hoàng tông.

- Ta nghe nói phó tông chủ Hạo Nguyệt của Viêm Hạ tông là thiếu niên chí tôn?

Chung Cẩm Thành nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Hạo Nguyệt là thê tử ở thế giới của ta.

Diệp Hạo nhẹ giọng trả lời.

- Nàng thật sự chính là một thiếu niên chí tôn.

- Nói như vậy Đường phó tông chủ cũng là thiếu niên chí tôn?

Tô Ngữ Nhi nhìn Đường Phiên Phiên nói.

- Nàng đã sớm là thiếu niên chí tôn rồi.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ta hối hận.

Tô Ngữ Nhi u oán nhìn Chung Cẩm Thành nói.

- Sao vậy?

Chung Cẩm Thành có chút không hiểu nói.

- Nếu ta đi cùng Diệp Hạo, ngươi xem ta bây giờ cũng sẽ là thiếu niên chí tôn rồi.

Nghe vậy gương mặt Chung Cẩm Thành xấu hổ.

- Tô tông chủ, lời như vậy chớ nên nói.

Khuôn mặt Diệp Hạo cũng xấu hổ.

- Ta sợ Chung tông chủ lại hạ độc thủ với ta.

- Ta chỉ thuận miệng nói thôi.

Tô Ngữ Nhi trừng mắt nhìn nói.

Lúc này Chung Cẩm Thành mới thở dài một hơi. Hắn vừa rồi thật sự đã lo lắng. Diệp Hạo quá ưu tú, ưu tú đến nỗi Chung Cẩm Thành cũng phải tự xấu hổ. Phải biết năm đó trong thế hệ tuổi trẻ đã bị hắn bỏ xa, tu vi hiện tại của hắn đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ sáu, dựa theo Chung Cẩm Thành phỏng đoán chỉ cần cho hắn vài trăm năm nữa sẽ vượt qua bản thân.

Đúng lúc này một âm thanh phách lối vang lên trong tai mọi người.

- Bàn của các ngươi đã được ta nhìn trúng.

Phải biết không gian bốn phía xung quanh Chung Cẩm Thành bọn họ khi nói chuyện đều được ngăn cách. Nhưng đối phương lại phá vỡ không gian cấm chế do Chung Cẩm Thành bày ra.

Đây chính là khiêu khích.

- Thứ ngươi coi trọng chính là của ngươi sao?

Dù sao hiện tại Chung Cẩm Thành cũng là một Thần Vương. Làm việc cũng không cần phải giấu giếm. Ai sợ ai chứ?

- Làm sao? Cùng lắm chỉ là tên cặn bã Thần Vương tầng thứ nhất thôi mà cũng dám lên giọng ở trước mặt của ta?

Nói xong một trung niên đầu trọc đi tới chỗ Chung Cẩm Thành, trên người hắn tràn ra chấn động khiến tu sĩ toàn trường vì đó mà biến sắc.

- Thần Vương cao giai.

- Đây là chấn động của Thần Vương cao giai?

- Tên đầu trọc này không phải là lão tam Ngốc Ưng của bộ lạc Phi Ưng bộ lạc đấy chứ?

- Có lẽ là như thế.

- Lần này Chung Cẩm Thành xong rồi, một Ngốc Ưng cũng có thể diệt Hạo Nhiên Chính Khí Tông, lại càng không cần phải nói ở bộ lạc Phi Ưng còn có hai người còn mạnh hơn cả Ngốc Ưng.

Nghe tu sĩ bốn phía thảo luận trong lòng Chung Cẩm Thành lại càng nặng nề. Hắn biết đã trêu chọc đến kẻ khó chơi.

- Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội sống.

Ngốc Ưng nhìn Chung Cẩm Thành nói.

- Ngươi quỳ xuống dập đầu ba lần, nói gia gia ta sai rồi, ta sẽ tha cho ngươi, bằng không ta sẽ vặn đầu ngươi xuống làm cái bóng để đá.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

Tô Ngữ Nhi tức giận đứng lên.

- Đây là nhân tình của ngươi?

Ngốc Ưng nhìn Tô Ngữ Nhi từ trên xuống dưới nói.

- Cô nàng này dáng dấp không tệ, như vậy đi, ngươi ngủ với ta một giấc, ta sẽ tha chon am nhân của ngươi, ngươi thấy thế nào?

- Ngươi.

Tô Ngữ Nhi đang định tiến lên lại bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Tô tông chủ, đối phó với loại cặn bã này không cần đến phiên ngươi xuất thủ.

- Ngươi nói ai là cặn bã?

Ngốc Ưng nhìn Diệp Hạo hai con mắt toát ra lăng lệ hàn mang.

- Lão tử nói.

Diệp Hạo nhìn Ngốc Ưng quát lớn một tiếng.

Trong chớp mắt kim thân ngủ say trong thức hải Diệp Hạo bỗng nhiên mở ra hai con mắt. Thần niệm cực hạn từ Kim thân hóa thành một thanh kiếm sắc chém tới Ngốc Ưng.

A!

Ngốc Ưng kêu thảm một tiếng ôm đầu hét thảm lên. Sau một khắc hai đạo thần mang đập bể đầu gối của hắn, Ngốc Ưng phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Hạo, Diệp Hạo đi lên một cước giẫm trên ngực hắn.

- Hiện tại ngươi có muốn nói cái gì không?

Ngốc Ưng vừa đang định nói bỗng một đạo thần niệm kinh khủng ép hắn tới bờ vực sống chết, lúc nào cũng có thể chém xuống.

- Không phải ngươi ỷ vào tu vi ngươi cao hơn ta sao?

Ngốc Ưng dữ tợn nói.

- Đại ca ta cũng là Thần Vương đỉnh phong.

Nghe vậy Diệp Hạo nở nụ cười, hắn thu chân lại bình tĩnh nhìn Ngốc Ưng.

- Vậy bây giờ ngươi truyền tin cho đại ca ngươi, ta xem hắn có dám hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận