Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1283: Đổ Trường

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Không đơn giản.

Diệp Hạo liếc mắt nhìn ra cả tòa Đông Hoa Thành sáp nhập vào Phong Thủy đại thế.

Cho dù phổ thông Tiên Vương cưỡng ép xuất thủ cũng có thể sẽ bị chết.

- Không ngờ Đông Hoa Hoàng Triều có một Trận Vương.

Diệp Hạo lầm bầm.

- Ngươi nói cái gì?

Thạch Tam khẽ giật mình hỏi lại.

- Không có gì.

Diệp Hạo đằng không bay lên.

Thạch Tam không bay lên đứng bên cạnh Diệp Hạo.

Diệp Hạo vung tay lên thu Kim Cấp Chiến Hạm.

- Đi báo danh thôi.

Diệp Hạo nói.

- Ừm.

Thạch Tam cũng là một Luyện Khí Sư.

Trên thực tế, rất nhiều Tu Sĩ Tứ Trọng Thiên đều hiểu một chút Luyện Khí.

Nếu không cũng không thể chống đỡ được Luyện Khí Nhất Đạo cùng Cửu Trọng Thiên được.

Nhưng bởi vì Luyện Khí phổ biến, cho nên người báo danh cũng có rất nhiều.

Dù Đông Hoa Hoàng Triều có ba ngàn điểm báo danh, nhưng trước ba ngàn điểm báo danh đều sắp xếp từng đầu Trường Long.

- Huynh đệ, đi theo ta.

Thạch Tam thần bí nói.

Diệp Hạo không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đi theo hắn.

Thạch Tam dẫn theo Diệp Hạo bảy lần quặt tám lần rẽ tới một ngõ hẻm nhỏ, bên trong hẻm nhó có vài thanh niên dáng vẻ lưu manh.

- Sinh ý đến, còn không chào hỏi?

Thạch Tam nhìn vài thanh niên kia nói.

Những thanh niên đó vội vàng xông tới:

- Hắc hắc, ngươi có phải không muốn số thứ tự hay không?

- Có tiền không?

- Vị trí trong tay của ta đều xếp phía trước, nhưng càng đến gần trước giá cả càng cao.

- Cho ta hai vị trí cao nhất.

Những thanh niên kia dùng Thần Niệm quét trong túi càn khôn một chút lấy ra hai lệnh bài đánh số thứ tự.

- Hiện tại vị trí cao nhất thứ là ba mươi, chúng ta có hai cái huynh đệ đang xếp hàng ngoài kia đây.

- Dẫn ta đi.

- Trước đó ta nghĩ nên nói giá tiền trước.

- Bao nhiêu tiền?

- Một lệnh bài giá một ngàn.

- Mắc như vậy?

- Cái giá này thấp nhất rồi, nếu ngươi đi nơi khác không có hai ngàn thì người ta sẽ không bán đâu.

- Được rồi, tiền đây.

Thạch Tam cắn răng đưa cho thanh niên hai ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Thanh niên kia cười nói:

- Ta hiện tại dẫn các ngươi đi.

Dựa theo quy củ Đông Hoa Hoàng Triều không cho phép chen ngang.

Nhưng nếu ngươi nhường vị trí của mình cho người khác thì không sao.

Thạch Tam nhìn vị trí thanh niên dẫn đến mà xanh mặt.

- Vị trí ngươi nói đây hả?

- Nó đó?

- Ngươi biết vị trí này cần xếp hàng mấy ngày không? Hai ngày! Ròng rã hai người không ăn không ngủ đó.

- Con bà nó chứ.

Thạch Tam mắng một câu.

Thanh niên cũng không phản bác mà cùng hai huynh đệ rời đi.

- Nhân gia sống ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta lợi dụng.

Diệp Hạo cười nói:

- Chúng ta cũng phải cho người một con đường sống chứ?

Diệp Hạo không biết mấy vị này có phải Tu Sĩ chơi bời lêu lổng hay không, hắn chỉ biết người dùng tiền mua số đều không phải người thiếu tiền.

Nếu đã như thế cần gì phải so đo cùng bọn hắn?

- Hai ngàn Tiên Thạch đủ cho ta đánh một ván ở sòng bạc.

- Ngươi còn muốn đi Đổ Trường?

- Không phải ngứa tay sao?

- Đợi chút nữa ta đi cùng ngươi kiến thức một chút.

- Ngươi đừng đi.

- Tại sao?

- Đánh bạc rất dễ nghiện, ta đây từng trải.

- Không có việc gì, ta đi nhìn thôi.

- Được.

Vừa nghĩ đến việc báo danh xong đi Đổ Trường, trong lòng Thạch Tam hối hả như mèo cào.

Thanh niên kia quả nhiên không đáng tin cậy.

Diệp Hạo xếp tới đêm khuya mới được gọi tên.

Cầm Lệnh Bài Đông Hoa Hoàng Triều, Thạch Tam kéo Diệp Hạo chạy tới Đổ Trường trong thành.

Đông Hoa Đổ Trường!

Nhìn thấy bốn chữ lớn, Diệp Hạo sững sờ một chút.

- Đổ Trường Đông Hoa Hoàng Triều đây hả?

- Ừm.

Thạch Tam gật đầu.

- Đông Hoa Hoàng Triều xử lý Đổ Trường từ trước đến nay nổi tiếng công chính.

- Đổ Trường có mấy nhà công chính? Ta không tin không gian lận.

Diệp Hạo vừa nói xong đã bị Thạch Tam bịt kín miệng:

- Ca của ta ơi, loại chuyện này không thể nói lung tung.

Thạch Tam bị dọa sợ.

Phải biết đây là cửa ra vào Đổ Trường nha!

Trời biết rõ nơi này có bao nhiêu người của Đông Hoa Hoàng Triều.

Diệp Hạo nói câu này chính là đại nghịch bất đạo.

- Được rồi, không nói là được.

Diệp Hạo nhún vai.

Vừa đi vào Đổ Trường, mấy thị nữ nhiệt tình chào hỏi Thạch Tam.

Có lẽ Thạch Tam là khách quen.

- Lý Yến, ba năm trước ngươi chẳng phải nói đã câu được một công tử ca có tiền sao? Làm sao đến bây giờ vẫn còn ở trong này thế.

Thạch Tam nhéo nhéo bộ ngực no đủ của một nữ tử, sau đó trêu chọc hỏi.

- Lão nương năm ngoái theo một tên công tử ca, nhưng ai ngờ vị kia mê cờ bạc thành tính, thua sạch gia nghiệp hơn trăm vạn.

Nữ tử kia cũng không tránh né, mặc cho Thạch Tam chiếm tiện nghi.

- Tiếp tục câu đi, có thể thành công.

Thạch Tam dùng sức ngắt một chút rồi thu tay.

- Ngươi cho rằng công tử ca dễ dàng câu lắm sao, phần lớn chỉ muốn cùng lão nương chơi đùa thôi.

Nữ tử này tuổi tác không lớn, có lẽ kinh lịch tương đối nhiều, vì vậy lời nói tràn đầy Phong Trần.

- Hôm nay nhìn ta, nếu kiếm được nhiều, ta bao ngươi một đêm.

Thạch Tam tham lam nhìn thân thể nở nang của Lý Yến.

Hắn rất rõ ràng Lý Yến là một nữ tử thực dụng.

Ngươi chiếm món lời nhỏ có thể, nếu muốn tiến thêm sâu hơn chỉ có thể đập Tiên Thạch.

- Có bản sự cưới ta à?

Lý Yến ném mị nhãn nói.

- Ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm.

Tâm hồn Thạch Tam rung động.

Thạch Tam dẫn Diệp Hạo đi thẳng tới chỗ hối đoái Kiếp Mã.

- Cho ta đoái bốn vạn Kiếp Mã.

Thạch Tam đưa tới một túi càn khôn.

Phục vụ viên lập tức đưa cho Thạch Tam một cái khay. Trên khay là thẻ đánh bạc không giống nhau từ một trăm đến một ngàn.

Thạch Tam đưa một vài thẻ đánh bạc cho Diệp Hạo nói:

- Huynh đệ, cầm chơi đi.

Không thể không nói gia hỏa Thạch Tam cũng khá.

Bởi vì thanh thẻ đánh bạc này gần ba ngàn.

Nhìn thấy Thạch Tam vội vả rời đi, Diệp Hạo cầm thẻ đánh bạc bốn phía đi dạo.

Sau khi dạo qua một vòng hắn đi tới bàn của Thạch Tam.

Để Diệp Hạo không ngờ thẻ đánh bạc trước mặt Thạch Tam lại có mười mấy vạn.

- Kiếm lời rồi nhỉ?.

Diệp Hạo đi tới sau lưng Thạch Tam nói.

- Kiếm lời một chút.

Thạch Tam hồng quang đầy mặt .

- Cái này chơi như thế nào?

Diệp Hạo chỉ cược đài nói.

- Cái này đơn giản đoán lớn nhỏ.

Thạch Tam giải thích nói:

- Nhưng mà tỉ lệ đặt cược hơi thấp, đoán con số xác suất cao, tỉ như Báo Tử xác suất là ba phần trăm.

- Đặt tiền cuộc, đặt tiền cuộc, đặt tiền cuộc.

Một người chia bài đặt chung lên bàn rồi liên tục hô to.

Thạch Tam trầm ngâm một chút đẩy ra năm vạn thẻ đánh bạc.

- Ta cược lớn.

Thạch Tam nói câu này nhưng trong lòng bất định không yên tâm.

- Đã mở hai thanh lớn, làm sao có thể tiếp tục mở lớn được?

- Thạch Tam, ta khuyên ngươi đổi nhỏ đi.

- Đúng vậy, quá tam ba bận, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không hiểu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận