Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1165: Hung Thú Xuất Hiện

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn đại cước giáng lâm, trong mắt lóe lên một vòng hàn ý.

Đây là một loại biến tướng nhục nhã!

- Lăn.

Ức vạn huyệt khiếu trong cơ thể Diệp Hạo cùng nhau phun ra từng đạo huyết quang, sau khi huyết quang hội tụ hóa thành năng lượng kinh thế.

Một tiếng bịch vang lên, hai chân Diệp Hạo lún vào bên trong lòng đất, nhưng vị kia lại đứng vững vàng trên tay hắn.

Phốc!

Ước chừng nửa lượt hô hấp, máu tươi trên cánh tay Diệp Hạo điên cuồng phun ra.

Trên mặt Diệp Hạo càng lộ vẻ đau đớn.

- Dám xuất thủ với ta, lá gan ngươi không nhỏ.

Đứng trên cánh tay Diệp Hạo là một bạch phát lão giả, khác biệt là toàn thân lão giả tỏa ra Ma khí ngập trời.

Ma tộc!

Diệp Hạo biết lão giả này là một cao thủ trong ba vị có chiến lực Tiên Vương tam chuyển trong miệng nữ tử.

Lão Ma định xuất thủ lần nữa.

Nhưng lúc này, nữ tử bay lên ngang bằng với lão Ma nói

- Vị này là bằng hữu ta.

- Vân Nghê Thường, nơi này không có việc của ngươi.

- Ta đã nói hắn là bằng hữu ta.

Vân Nghê Thường nói đến đây, toàn thân toát ra từng đạo năng lượng ba động kinh khủng.

- Ngươi tựa hồ khôi phục không ít.

Lão Ma không thể tin nổi nhìn Vân Nghê Thường nói.

- Ta giết ngươi không được, nhưng đánh ngươi trọng thương thì không có vấn đề.

Vân Nghê Thường lạnh lùng lên tiếng.

Lão Ma suy nghĩ một hồi sau đó thân hình lóe lên xuất hiện ở nơi xa.

Hắn không thay đổi sắc mặt nhìn Diệp Hạo.

- Nể mặt mũi Vân Nghê Thường, bỏ qua cho ngươi một lần, nếu ngươi còn dám giết người lung tung, đừng trách ta không khách khí.

Diệp Hạo không nói.

Nhưng trong lòng đã nổi lên sát ý ngập trời.

Đợi đến lúc lão Ma rời đi, Trần Nguyệt Lan vội hành lễ với Diệp Hạo

- Nguyệt Lan đa tạ công tử xuất thủ tương trợ.

- Dễ như ăn cháo.

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi đã đắc tội lão Ma, về sau sẽ không có quả ngon để ăn đâu.

Vân Nghê Thường nhìn Diệp Hạo, nhẹ giọng nói.

- Xe đến trước núi ắt có đường.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Lão Ma có thù tất báo, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.

Vân Nghê Thường nói đến đây thì đi về nơi xa

- Ta muốn nghỉ ngơi.

Vân Nghê Thường nói đi là đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Diệp Hạo.

- Chúng ta cũng đi.

Diệp Hạo nhìn Trần Nguyệt Lan bên cạnh nói.

Hiện tại, Trần Nguyệt Lan chỉ có lựa chọn duy nhất là dựa vào Diệp Hạo.

Bởi vậy Diệp Hạo đi đâu nàng cũng theo đó

Trên đường đi, Trần Nguyệt Lan nói khẽ

- Công tử, ngươi mới tới sao?

- Ngươi sao biết ta mới tới?

- Ta hầu như gặp qua hết cường giả Tiên Vương, tuy nhiên chưa từng gặp qua ngươi bao giờ.

- Được rồi.

- Tiền bối, hung thú sẽ hiện thân vào ba ngày nữa, trong ba ngày này, chúng ta nên tìm một địa phương an toàn.

- Ngươi cảm thấy nơi nào đầy đủ an toàn?

Diệp Hạo không tin hung thú không tìm thấy được hắn.

- Cái này....

- Ngươi nói đúng, dù sao chúng ta cũng phải tìm chỗ đặt chân.

Diệp Hạo nhìn Trần Nguyệt Lan cười nói.

- Hiện tại, ngươi còn có thể bật cười sao?

Trần Nguyệt Lan chần chờ một chút vẫn hỏi nghi hoặc trong lòng ra.

Chẳng lẽ Diệp Hạo không biết đây là địa phương nào sao?

- Không cười chẳng lẽ khóc à?

Diệp Hạo nhún vai.

Diệp Hạo không tin bản thân có Tạo Hóa Mạ Non còn không trốn thoát được?

Nếu không trốn thoát được sẽ làm mất mặt Mạ Non.

Thông qua nói chuyện với Vân Nghê Thường, Diệp Hạo mơ hồ ý thức được mấu chốt ra ngoài có khả năng nằm trên người hung thú.

Vấn đề là chém giết hung thú như thế nào?

Kỳ thật, Diệp Hạo đã có đối sách trong lòng.

Hắn cùng Trần Nguyệt Lan tìm một khu vực không có tu sĩ hoạt động.

Trần Nguyệt Lan cảm thấy kinh ngạc trong ba ngày nay, Diệp Hạo một mực yên lặng tu luyện.

Tu luyện có tác dụng gì chứ?

Lại không thể trốn thoát được.

Trần Nguyệt Lan không thuyết phục Diệp Hạo.

Bởi vì lúc đầu nàng cũng như vậy.

Giờ Tý đến, Trần Nguyệt Lan cảm thấy một cỗ Túc Sát Chi khí khó có thể nói nên lời.

Sau một khắc, một tiếng gầm thét vang dội toàn bộ không gian.

- Hung thú đi ra kiếm ăn rồi.

Khuôn mặt Trần Nguyệt Lan trắng bệch.

Diệp Hạo nghiêm mặt nhìn về phương xa.

Qua mấy hơi thở sau, hướng đông nam truyền đến một âm thanh thê lương thảm thiết.

- Ngươi ở đây chờ ta.

Diệp Hạo vọt tới hướng đông nam.

- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Trần Nguyệt Lan vội đuổi tới.

- Vậy ngươi đi theo làm gì?

- Ngươi biết không, chút nữa, tu sĩ sẽ chạy loạn khắp không gian này, ta không theo ngươi sẽ bị bọn họ ăn đến cặn bã cũng không thừa.

Nghe được như thế, Diệp Hạo ôm vòng eo Trần Nguyệt Lan nhanh chóng phóng về phía trước.

Đập vào mi mắt hắn là một hung thú xấu xí.

Hung thú đang chém giết một trung niên nhuộm máu tươi toàn thân.

Trung niên có thực lực không tệ.

Tiên Vương nhất chuyển!

Nhưng hung thú hung hãn không sợ chết.

Song phương va chạm vài chục lần thì trung niên lơ đãng thấy được Diệp Hạo.

Hắn giật mình rồi vội hô

- Giúp ta.

Diệp Hạo vừa muốn tiến lên đã bị Trần Nguyệt Lan kéo lại.

- Yên tâm.

Diệp Hạo cho Trần Nguyệt Lan một ánh mắt yên tâm, hắn thả người nhảy tới phía sau lưng hung thú đánh.

Hung thú phát giác được sau lưng có người công kích, cái đuôi bỗng nhiên hất lên, cái đuôi giống như một chuôi lợi kiếm chém ngang hư không, Diệp Hạo không tránh không né gắng gượng đánh tới.

Một tiếng bịch vang lên, Diệp Hạo bị cái đuôi quét ra xa mấy ngàn mét.

Mà hung thú cũng bị Diệp Hạo kích thương.

Hung thú quay lại dữ tợn nhìn Diệp Hạo, sau một khắc, trong ánh mắt chấn kinh của Trần Nguyệt Lan, nó nhào tới Diệp Hạo.

Diệp Hạo lui lại cưỡng ép ngăn cản hung thú giữa không trung, khi thấy hung thú đánh tới, hắn lau sạch máu tươi trên khóe miệng, sau đó lấy ra Trảm Yêu Kiếm từ túi Càn Khôn ẩn tàng trong huyệt khiếu cơ thể.

Lúc Trảm Yêu Kiếm hiện thế, ngay cả Thiên Địa cũng bị chia cắt thành hai nửa.

Sắc bén đến cực điểm.

Lúc này, ngực hung thú xuất hiện một lỗ hổng đẫm máu, nhìn thấy một màn này, Diệp Hạo lộ ánh mắt hưng phấn, bản thân có khả năng trọng thương đến hung thú này.

Nhưng ngay khi Diệp Hạo chém ra kiếm thứ hai, hắn khiếp sợ phát hiện lỗ hổng đẫm máu trước đó lại biến mất không thấy từ lúc nào.

- Chuyện gì xảy ra?

Diệp Hạo ra hết thủ đoạn lưu lại từng đạo vết thương trên người hung thú, nhưng những vết thương lại khôi phục nhanh chóng trong thời gian ngắn.

- Lực lượng hồi phục thật bá đạo.

Những năm nay, Diệp Hạo chưa từng gặp qua lực lượng hồi phục cường hoành như thế.

Nhưng cái này có chút khó hiểu.

Khôi phục nhanh phải tổn thất bản nguyên mới đúng!

Nhưng tại sao hung thú vẫn có thể bảo trì chiến lực đỉnh phong?

Không có đạo lý.

Ý thức được điểm ấy, Diệp Hạo bắt đầu nghiên cứu thương thế hung thú.

Nhìn một chút, một đạo thiểm điện bỗng nhiên phá vỡ thức hải hắn.

Diệp Hạo không khỏi sáng mắt lên.

- Thời Gian Nghịch Chuyển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận