Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2462: Diệp Hạo Cường Hãn

Đây là tật phong chi ấn. Có thể trong lúc vô hình giảm bớt trở lực trong không khí. Bất quá lúc này Kiếm Thanh thừa nhận áp lực vốn đã rất lớn, hơn nữa theo gia tăng độ cao áp lực cũng đang tăng thêm, nàng nào có tâm tình đi quản biên độ gia tăng làm sao?

Nhưng mà nhân lực cuối cùng cũng có lúc nghèo, dù có Tật Phong Ấn của Diệp Hạo, không qua thời gian bao lâu Kiếm Thanh vẫn không kiên trì nổi. Kiếm Thanh nhìn bốn phía liếc mắt liền mang theo đám người Diệp Hạo giáng lâm đến một khối đá đột xuất trên núi, sau khi rơi xuống Kiếm Thanh mới phát hiện Yêu Cơ, Đông Hoàng Dũng hai vị này ở cách đó không xa. Ánh mắt Yêu Cơ kinh ngạc nhìn Kiếm Thanh nói,

- Ngươi làm sao có thể ——?

Yêu Cơ một người tới đây đã cảm thấy rất khó khăn, thế nhưng Kiếm Thanh lại mang theo ba người Diệp Hạo cùng nhau lên. Áp lực này nhiều gấp mấy lần bản thân gánh chịu. Trong mắt Kiếm Thanh không khỏi lộ ra nghi hoặc. Đúng vậy. Người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình. Kiếm Thanh biết thực lực mình cùng Yêu Cơ không sai biệt lắm, theo lý vô luận nói như thế nào nàng cũng không nên mạnh như vậy?

- Ngươi là ai?

Đông Hoàng Dũng lúc này nhìn xem Diệp Hạo nói.

- Ta là ai, có liên hệ với ngươi sao?

Diệp Hạo nhìn Đông Hoàng Dũng một cái nói.

- Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như vậy?

Đông Hoàng Dũng nói xong đứng lên hướng về Diệp Hạo đi tới. Thời điểm Kiếm Thanh đang muốn tiến lên bị Diệp Hạo đè xuống bả vai.

- Ngươi ——?

Kiếm Thanh nhìn xem Diệp Hạo nói.

- Ta cuối cùng không thể cái gì cũng để nữ tử ra mặt?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thế nhưng ——?

Kiếm Thanh mới vừa nói đến đây Diệp Hạo đã đẩy thanh Kiếm Thanh tới phía sau mình,

- Cao Phi, hôm nay ta liền để ngươi mở mang kiến thức một chút cái gọi là thiếu niên chí tôn chỉ thường thôi?

- Cuồng vọng.

Thoại âm Đông Hoàng Dũng vừa rơi xuống ánh mắt kinh khủng liền hóa thành hai đạo ngọn lửa hướng về Diệp Hạo bao phủ đến. Diệp Hạo lại không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nhìn Đông Hoàng Dũng. Thời điểm hai đạo ánh mắt kia cách Diệp Hạo còn có ba mét thì khó có thể tiến lên mảy may. Vô luận Đông Hoàng Dũng thôi động làm sao cũng không làm nên chuyện gì.

- Mâu thuật của ngươi tựa hồ không được tốt lắm?

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

- Vừa bất quá là tiểu thí ngưu đao thôi.

Đông Hoàng Dũng nói xong, chiến kiếm sau lưng liền xuất hiện ở trong tay của hắn.

Đó là một chuôi thần kiếm hiện ra hào quang màu xanh lam nhạt, tiếng kiếm tranh tranh âm vang dội toàn bộ thiên địa. Thời điểm hắn mang theo chiến kiếm khí chất trên người lập tức biến. Phảng phất như Kiếm Thần chi tử. Phong mang tất lộ!

Xoát!

Kiếm quang lóe lên, ngân quang bắn ra. Thế nhưng thời điểm đạo kiếm quang kia cách Diệp Hạo còn có ba mét lần nữa bị chặn lại.

- Làm sao có thể?

Con ngươi Đông Hoàng Dũng Cảm hung hăng co rụt lại. Một kích này cơ hồ là một kích đỉnh phong. Nhưng dù là dạng này vẫn không làm gì được Diệp Hạo nửa điểm.

- Thực lực ngươi chỉ những thứ này sao?

Diệp Hạo nhìn Đông Hoàng Dũng, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Đông Hoàng Dũng Cảm nhìn xem sắc mặt Diệp Hạo biến. Kỳ thật giờ khắc này biến sắc nào chỉ là Đông Hoàng Dũng. Yêu Cơ, Kiếm Thanh, Kiếm Vân, sắc mặt tất cả đều biến. Trước đó bọn họ cảm thấy Diệp Hạo chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi?

Hiện tại mới ý thức tới Diệp Hạo tu vi sâu không lường được. Trả lời Đông Hoàng Dũng chính là hai đạo ánh mắt. Ánh mắt ẩn chứa uy áp vô thượng, tại chỗ đem Đông Hoàng Dũng Cảm trấn áp. Đông Hoàng Dũng quỳ một chân xuống đất, ánh mắt lộ ra thần sắc khuất nhục.

- Ngươi sao dám lấn ta như thế?

- Ngươi có thể làm sao?

Diệp Hạo nói đến đây triệu hoán ra một chuôi chiến kiếm đặt ở trên cổ Đông Hoàng Dũn,

- Ngươi dám làm sao?

Đông Hoàng Dũng trầm mặc lại. Hắn biết rõ lúc này không thể khiêu khích Diệp Hạo, bởi vì ngươi khiêu khích đối phương thật sự có thể hạ sát thủ.

- Diệp công tử, ta nghĩ Đông Hoàng Dũng vừa rồi cũng không lựa lời nói, còn mời nể tình ta buông tha hắn.

Kiếm Thanh lúc này nói.

Diệp Hạo nhìn Kiếm Thanh một cái thu hồi thần kiếm,

- Không nên cảm thấy ngươi là thiếu niên chí tôn thì có thể hoành hành không sợ, trên thực tế ở bên trong rất nhiều hoàng triều ngươi bất quá chỉ là tồn tại hạng chót.

Đông Hoàng Dũng không khỏi nắm chắt nắm đấm. Diệp Hạo nói câu này chính là có chút đả thương người, nhưng cũng là sự thật.

- Cao Phi, nhìn thấy không? Đây chính là thiếu niên chí tôn ngươi vô cùng e dè.

Diệp Hạo nhìn về phía Cao Phi nói. Trong mắt Cao Phi tràn đầy vẻ sùng bái. Đông Hoàng Dũng chính là thiếu niên chí tôn. Ở trong mắt Diệp Hạo lại không đáng giá nhắc tới. Ai có dạng quyết đoán này?

Chỉ có tông chủ nhà mình!

Ngay thời điểm Diệp Hạo muốn rời đi đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nhấc chân liền hướng về Yêu Cơ cách đó không xa. Sắc mặt Yêu Cơ lập tức trở nên trắng bệc. Đông Hoàng Dũng Cm ở trước mặt Diệp Hạo cũng không đủ nhìn, mà lực chiến đấu của nàng còn không bằng Đông Hoàng Dũng đây?

- Ngươi —— ngươi muốn làm gì?

Toàn thân Yêu Cơ run rẩy nói.

Diệp Hạo đưa giơ tay lên cằm của nàng thản nhiên nói,

- Ngươi đang sợ hãi?

Nói nhảm!

Có thể không sợ sao?

Đây chính là liên quan đến tính mệnh nhà mình?

Động tác Diệp Hạo lúc này đối với Yêu Cơ mà nói rất là khinh bạc, bất quá lúc này Yêu Cơ nơi nào sẽ quan tâm cái này?

Ở thời điểm nội tâm nàng hết sức thấp thỏm, Diệp Hạo lại quay người rời đi.

- Chúng ta đi.

Nói xong Diệp Hạo vung tay lên liền cuốn lên Kiếm Thanh, Kiếm Vân, Cao Phi hướng về phía trên lên như diều gặp gió. Tốc độ leo lên để Yêu Cơ cùng Đông Hoàng Dũng Cảm trợn mắt hốc mồm.

- Chúng ta cùng hắn chênh lệch lớn như vậy sao?

Tâm thần Yêu Cơ chập chờn một trận.

- Chiến lực đối phương xa xa vượt qua tưởng tượng của chúng ta.

Đông Hoàng Dũng ngưng tiếng nói,

- Chỉ là không biết hắn là ai?

- Theo lý thuyết truyền nhân hoàng triều cao cấp còn không có hiện thế?

Yêu Cơ cảm thấy rất kinh ngạc.

- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái.

Đông Hoàng Dũng gật đầu một cái. Nhanh như điện chớp. Đây cũng là cảm giác Kiếm Thanh lúc này. Ánh mắt nàng nhìn Diệp Hạo tràn đầy thần sắc chấn kinh. Phải biết càng hướng lên trên áp lực càng lớn. Diệp Hạo làm sao có thể còn duy trì tốc độ như vậy?

Áp lực?

Ở bên trong quá trình leo lên Diệp Hạo cảm nhận được áp lực sao?

Cảm nhận được. Chỉ là cỗ lực áp bách này còn chưa đủ để Diệp Hạo dừng lại bước chân đi về phía trước. Cứ như vậy sau khi qua mấy phút đồng hồ, Diệp Hạo đột nhiên thấy được mấy chục gốc dược liệu. Ánh mắt lập tức phát sáng lên.

- Đô Vân thảo.

Thời điểm Diệp Hạo mang theo đám người xuất hiện ở nơi này ánh mắt mọi người đều phát sáng lên.

- Dược liệu chế tạo căn cơ Hợp Thần cảnh xếp hạng thứ mười.

Kiếm Thanh kinh hỉ nói.

- Ta nhớ Bân ca muốn dược liệu xếp hạng thứ mười.

Kiếm Vân nói xong đi ngắt lấy Đô Vân thảo. Kiếm Thanh vội vàng ngăn cản.

- Đến chính là duyên, mỗi người các ngươi hái một gốc.

Diệp Hạo nói khẽ.

Diệp Hạo ngược lại không có nghĩ qua độc chiếm. Kiếm Thanh lúc này mới yên lòng để Kiếm Vân đi hái, nàng do dự một chút cũng hái một gốc. Đây chính là Đô Vân thảo xếp hạng thứ mười. Dù là ở bên trong Hoàng Triều đều rất trân quý. Trong tay Kiếm Thanh có dược liệu càng thêm quý giá hơn Đô Vân thảo, nhưng không có nghĩa là Kiếm Thanh không cần Đô Vân thảo?

Đợi đến sau khi Cao Phi cũng hái một gốc Diệp Hạo vung tay lên vừa muốn đem Đô Vân thảo còn dư lại ngắt lấy sạch sẽ, nhưng để hắn cảm thấy kinh ngạc là chỉ có một gốc Đô Vân thảo bị hắn giam cầm đến trong lòng bàn tay, về phần Đô Vân thảo còn lại thì không nhúc nhích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận