Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2664: Truyền Thụ Thần Thông

Ánh mắt Liên Y lập tức sáng rực lên. Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm.

- Ta muốn trở nên mạnh hơn.

- Gia nhập Đệ Nhất Danh Sơn đi.

Lúc này Điện chủ Thánh điện mở miệng nói.

- Nội tình của Đệ Nhất Danh Sơn còn mạnh hơn cả Thiên Không thành, ở đó ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt hơn.

Liên Y không khỏi nhìn về phía Đường Phiên Phiên.

- Đi đi.

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Đường Phiên Phiên lại chấp nhận.

- Thiên Thiên cũng đi đi.

- Tông chủ.

Diệp Thiên Thiên giật mình.

- Trước khi phụ thân ngươi rời khỏi có nói các ngươi có thể tiến tới Đệ Nhất Danh Sơn.

- Nếu như vậy trên người sẽ bị đánh lên lạc ấn của Đệ Nhất Danh Sơn.

- Đệ Nhất Danh Sơn bồi dưỡng các ngươi chỉ là để cho các ngươi xuất chiến vị bọn họ.

Đường Phiên Phiên vừa cười vừa nói.

- Hơn nữa ngươi cho rằng chinh chiến chính là sinh tử chiến sao? Trong lúc này còn dính đến trận cờ mà cao tầng các phương đang đánh nữa.

- Ý của tông chủ là phàm gặp phải người có bối cảnh lớn sẽ không thể hạ tử thủ?

Diệp Thiên Thiên lập tức hiểu ra.

- Theo ta được biết có thế lực mang thiếu niên trong tộc ra phân biệt bỏ vào mấy rổ lận cơ.

Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng nói.

- Vậy chúng ta...?

Liên Y vừa nói đến đây liền nghĩ đến thế lực có thể lựa chọn chỉ có hai.

- Quan hệ giữa Thiên Không thành và Viêm Hoàng tông chúng ta sẽ không thể nào hòa hợp được, đương nhiên loại chuyện này các ngươi biết là được rồi, cũng không cần phải nói ra ngoài.

Đường Phiên Phiên quét mắt qua đám người Diệp Thiên Thiên rồi nói.

- Dù sao giai đoạn hiện giờ Viêm Hoàng tông ta vẫn còn cần tấm da hổ Thiên Không thành này đã.

- Tông chủ thì sao?

Diệp Thiên Thiên hỏi.

- Ta ở lại Viêm Hoàng tông.

Đường Phiên Phiên trả lời.

- Phụ thân đã đi đâu?

Diệp Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Đi tới một nơi để tu hành.

- Chỗ nào?

- Ta cũng không biết.

- Chẳng lẽ chỗ đó còn tốt hơn cả Đệ Nhất Sơn sao?

Điện chủ Thánh điện ranh mãnh nói.

Đường Phiên Phiên nhìn Điện chủ Thánh điện nói.

- Đúng thật là tốt hơn so với Đệ Nhất Sơn.

Diệp Hạo không hề giấu giếm gì với Đường Phiên Phiên, bởi vậy Đường Phiên Phiên biết rất rõ Diệp Hạo đi nơi nào?

Đây chính là nơi tu hành của người mạnh nhất thiên địa này.

Dù là Thiên Không thành hay Đệ Nhất Danh Sơn cũng không thể sánh nổi.

- Ta không tin.

Điện chủ Thánh điện đã gia nhập Đệ Nhất Danh Sơn từ lâu, bởi vậy nàng biết rõ nội tình của Đệ Nhất Danh Sơn.

- Tương lai ngươi sẽ biết.

Đường Phiên Phiên cũng không hé lộ thêm điều gì.

....

Áo nghĩa của âm dương chi đạo quá mức thâm ảo. Dù dưới sự chỉ đạo của chó con nhưng Diệp Hạo phát hiện mình vẫn không thể nào hiểu thấu được nó.

- Âm dương chi đạo có thể đi đến đỉnh phong.

Thân ảnh trong bức họa thản nhiên nói.

- Ngươi không cần thiết phải lĩnh ngộ hoàn toàn âm dương chi đạo, con đường ngươi đi không phải là dung luyện ba ngàn đại đạo sao? Vậy ngươ cần phản làm là qua muôn ngàn thử thách, dung nhập âm dương chi đạo vào trong bản thân ngươi.

- Tiền bối, vậy ba ngàn đại đạo có thể chân chính vô địch không?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nhìn thân ảnh trong bức họa kia nói.

- Có thể vô địch hay không quyết định nằm ở nội tâm của ngươi.

- Thụ giáo.

Diệp Hạo nghĩ một lát rồi hành lễ với thân ảnh kia.

- Đợi đến khi ngươi có một chút hiểu biết với âm dương chi đạo rồi ta sẽ truyền thụ cho ngươi một môn thần thông.

- Thần thông gì?

- Vượt Cực Hạn.

- Vượt Cực Hạn?

Diệp Hạo giật mình.

- Thi triển môn công pháp này sẽ giúp ngươi dễ dàng đánh vỡ cực hạn bản thân.

Chó con vừa cười vừa nói.

- Đây chính là một trong những thần thông tuyệt thế của chủ nhân.

- Đa tạ tiền bối.

Diệp Hạo vội vàng hành lễ với vị kia.

Được chó con khen ngợi như vậy làm sao có thể là thần thông bình thường được.

Vị kia gật đầu một cái rồi biến mất vô tung.

Khi Diệp Hạo đang muốn cảm ngộ âm dương chi đạo bỗng đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

- Tiền bối, tỉ lệ thời gian ở khu đại điện này là bao nhiêu?

- 300:1.

Chó con trả lời.

- Vì sao lại không tăng cao lên một chút?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Ngươi cho rằng tỉ lệ thời gian càng cao càng tốt sao?

Chó con lắc đầu nói.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Diệp Hạo không hiểu nói.

- Thọ nguyên của một người tu sĩ là một con số đã định sẵn.

Lời chó con nói khiến Diệp Hạo kinh ngạc không thôi.

- Không phải nói Thần Vương bất tử, Thần Hoàng bất diệt sao?

- Nếu Thần Vương bất tử, vậy vì sao Thần Vương vẫn còn già nua đây?

Chó con nhìn Diệp Hạo nói.

Nghe vậy Diệp Hạo rơi vào yên lặng.

- Vì sao có Thần Vương đến cuối cùng lại không thể nào chiến tiếp?

Chó con chậm rãi nói.

- Còn không phải là bởi vì khí huyết khô cạn? Thiên địa nơi đây có quy tắc vĩnh sinh là không sai, nhưng không có nghĩa là sẽ không già yếu.

Diệp Hạo nghĩ đến mà sợ.

- Ngươi tăng lên tình trạng ngày hôm nay đã mượn quá nhiều thời gian lực lượng, nhưng bởi vì thọ nguyên sinh mệnh của ngươi vẫn rất dài, hơn nữa những năm nay ngươi phục dụng nhiều thiên địa linh túy, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc ngươi có thể tiêu xài thoải mái.

Chó con trịnh trọng cảnh cáo nói.

Phía sau lưng Diệp Hạo sắp bị mồ hôi lạnh thầm ướt. Lúc này hắn mới nhận ra cho tới nay bản thân vẫn luôn làm vậy.

- Trên thực tế tỉ lệ ba trăm so một đã rất quá đáng rồi, nếu không phải là bởi vì bây giờ ngươi không có nhiều thời gian để tăng lên, ta cũng không sử dụng tỉ lệ thời gian cao như vậy đâu.

- Sau này ta nhất định sẽ cố gắng tu hành.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Không thể không nói những năm này Diệp Hạo đã lãng phí quá nhiều thời gian.

- Thật ra những năm này ngươi đã rất cố gắng rồi, không cần phải cưỡng ép nhìn như vậy.

Chó con vừa cười vừa nói.

- Không còn bao lâu nữa ta sẽ khôi phục thực lực đỉnh phong.

- Nhưng dù ngươi khôi phục được thực lực đỉnh phong cũng không thể công nhiên mà che chở Viêm Hoàng tông được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Nhìn thấy bức họa trong đại điện kia không?

Chó con chỉ vào đại điện nói.

- Thấy.

- Bức họa đó là chủ nhân tự mình vẽ ra, phía trên có một sợi linh hồn của chủ nhân.

Chó con cười híp mắt nói.

- Ta có thể nói cho ngươi rằng…sau khi sử dụng bức tranh cổ này, bất kể là Thiên Không thành hay Đệ Nhất Danh Sơn đều không phải là đối thủ.

Trong mắt Diệp Hạo không khỏi lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Có bức trang cổ này, còn lo lắng cái gì chứ?

- Chỉ tiếc rằng bức tranh cổ này chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, bởi vậy lá bài tảy này không thể sử dụng bậy được.

Ngay sau đó chó con tạt cho Diệp Hạo một chậu nước lạnh.

- Muốn Viêm Hoàng tông trường tồn mãi mãi còn phải dựa vào bản thân ngươi.

- Ở trong này ngươi không thể cố gắng tiến lên một bước sao?

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn chó con nói.

- Ở trong này nội tình của ta sẽ tăng lên một bước, nhưng vẫn không thể vô địch ở cấm kỵ chi cảnh.

Chó con thong thả nói.

- Không sao đâu, ngươi giúp ta đánh một trận, tương lai ta giúp ngươi đánh một trận.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi biết tương lai đối thủ mà ngươi phải đối mặt là ai không?

- Ai?

- Thiên Không thành táng đi ta ngày xưa Thi Âm, Athena đang niết bàn ở tinh vực này cùng với Thiên Đạo chi tử vẫn đang ẩn núp đâu đó.

Chó con ranh mãnh nhìn Diệp Hạo nói.

- Đây vẫn chỉ là đối thủ ở Thần Vực mà thôi.

- Ngươi nói khiến ta có chút nhức đầu.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Chó con nói ba người này, một người so với một người lại càng khó đối phó hơn.

- Ngươi nói ta không thoải mái, ta không thể nhường ngươi khai tâm a.

Chó con cười to nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận