Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2613: Đại Náo Hội Trường

- Nhưng chủ mẫu Sở gia ta lại là trưởng lão Lưu Thủy tông.

Sở Tầm nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bất luận ai có thể uy hiếp đến nhi tử của nàng đều sẽ bị nàng giết chết.

Diệp Hạo giật mình.

- Lão tổ Sở gia không phải là Thần Vương sao?

Hoàng Thập Nhất mở miệng dò hỏi.

- Lão tổ Sở gia chỉ là Thần Vương cảnh tầng thứ nhất, mà chủ mẫu Sở gia lại là Thần Vương cảnh tầng thứ hai.

Sở Tầm nói xong Diệp Hạo và Hoàng Thập Nhất cũng đã hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện.

Hóa ra lão tổ Sở giacòn không phải là đối thủ của chủ mẫu Sở gia.

Chuyện này cũng đã hiểu ra.

- Con thứ không được vào Hồng Vận lâu sao?

Diệp Hạo có chút không hiểu nói.

- Biểu hiện bên ngoài của ta chỉ là Hợp Thần cảnh sơ kỳ thôi.

Sở Tầm cười khổ nói.

- Muốn vào Hồng Vận Lâu tiêu chuẩn thấp nhất chính là Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

- Ai cũng có thể?

- Phải có thân phận.

- Chuyện này thì đơn giản.

Diệp Hạo nói xong liền lấy ra một lệnh bài đặt ở phần eo, tiếp lấy mang theo Sở Tầm cùng Hoàng Thập Nhất đi về phía cửa. Theo việc trên người Diệp Hạo tản ra chấn động Hợp Thần cấp đỉnh phong, tu sĩ ven đường đều nhao nhao tránh ra.

- Chấn động thật mạnh mẽ.

- Vị này có khả năng đi đến Hợp Thần cảnh cực hạn.

- Ta cảm thấy so với tu vi thì thân phận của vị này mới thật sự khủng bố.

- Lệnh bài đan sư Hợp Thần cấp thập phẩm?

- Đan sư cấp bậc này cũng không có bao nhiêu người.

- Ai nói không phải chứ?

Đan sư Hợp Thần cấp cao câp có không ít, nhưng Hợp Thần cấp đỉnh phong lại không có nhiều lắm. Khi Diệp Hạo lấy ra cái thân phận này cũng đã có thể kề vai với Thần Vương cấp rồi, bởi vậy tu sĩ dọc đường đều nhanh chóng chú ý đến hắn. Ở cửa ra vào, một thiếu nữ mặc áo tím nhìn thoáng qua lệnh bài của Diệp Hạo rồi cười vô cùng tự nhiên nói.

- Tĩnh Tuyết gặp qua Diệp công tử.

- Vì sao không phải Từ Tình tiếp kiến?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Tiểu thư đang tiếp khách quý.

Tĩnh Tuyết mỉm cười nói. Kì thực trong lòng của nàng vô cùng coi thường.

Từ Tình là ai?

Là thị nữ bên người của Khúc Cầm đấy.

Không phải ai cũng có tư cách để nàng tiếp cả.

Bình thường mà nói nếu không phải là Thần Vương căn bản không có tư cách.

- Ngươi là...?

Diệp Hạo làm sao không nhận ra tâm tư của Tĩnh Tuyết chứ?

Diệp Hạo phải thừa nhận rằng Tĩnh Tuyết dạy bảo không tệ, dù trong nội tâm nàng rất coi thường Diệp Hạo nhưng nàng không hề biểu hiện một chút gì trên mặt cả. Nhưng Diệp Hạo lại là cường giả Thần Vương, một chút tâm tư đó của nàng sao Diệp Hạo lại không thấy được chứ?

- Tiểu thư nhà ta là Từ Tình.

Tĩnh Tuyết nói khẽ.

- Thị nữ của thị nữ?

Diệp Hạo giật mình.

Tĩnh Tuyết nghĩ một hồi cũng đồng ý với ý kiến này.

- Diệp công tử, mời.

Tĩnh Tuyết mời nói.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi mang the Tĩnh Tuyết đi vào trong. Không gian bên trong Hồng Vận lâu giống như một nơi tiên khí ngập trời cách biệt với xung quanh. Diệp Hạo đến đã thu hút sự chú ý của một vài tu sĩ.

- Thập phẩm đan sư?

- Lộ huynh, ngươi biết vị này sao?

Thanh niên được gọi là Lộ huynh nhìn Diệp Hạo một hồi rồi lắc đầu.

- Không biết.

- Lệnh bài của hắn không phải là giả đấy chứ?

- Không có người nào dám làm giả lệnh bài của Đan Đạo Tổng Các cả.

- Cũng phải, làm giả lệnh bài của Đan Đạo Tổng Các chính là tội chết đấy.

Xét theo thân phận của Diệp Hạo nên Tĩnh Tuyết an bài Diệp Hạo vào hàng ghế phía trước. Nhưng không phải là ba hàng ghế đầu. Bởi vì toàn bộ ba hàng ghế đầu đều là cường giả Thần Vương cấp.

Diệp Hạo vừa mới ngồi xuống bỗng một thanh niên ngồi hàng thứ ba liền chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia một cái.

- Kêu ngươi tới thì ngươi cứ tới đi, nói nhảm nhiều vậy?

Một thị vệ bên người thanh niên kia lạnh lùng nói.

- Vả miệng.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Ba!

Diệp Hạo nói xong Hoàng Thập Nhất như thiểm điện lập tức ra tay, chỉ một bàn tay đã tát tên thị vệ lắm mồm đó ngất đi.

- Ngươi dám động vào người của ta?

Thanh niên kia giận tím mặt.

Bởi vì cái gọi là đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân đấy.

Keng!

Ngón tay Hoàng Thập Nhất hóa thành vô ảnh kiếm đâm tới phía ngực người thanh niên kia. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thanh niên kia oanh ra một quyền đụng vào kiếm chỉ của Hoàng Thập Nhất. Trong nháy mắt hai người va chạm nắm đấm của thanh niên kia nhanh chóng bị dập nát máu thịt be bét, lực lượng còn sót lại theo đà đánh vào trong lục phủ ngũ tạng của hắn, thanh niên kia chỉ kịp phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như diều giấy ầm một tiếng ngã mạnh xuống đất.

Toàn trường vì đó xôn xao. Phải biết thanh niên kia chính là một Thần Vương đấy!

Làm sao ngay cả một quyền mà cũng không thể chịu nổi?

- Thi Huyễn chính là cao thủ Thần Vương cảnh đấy!

- Ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?

- Thiếu nữ kia cũng là Thần Vương cảnh tầng thứ nhất, vì sao có thể chỉ trong một chiêu đã đánh trọng thương được Thi Huyễn?

Cả người Tĩnh Hương đều ngơ ngẩn. Trước đó nàng còn có chút tức giận Diệp Hạo muốn Từ Tình tiếp kiến.

Bây giờ xem ra Diệp Hạo hoàn toàn có tư cách này.

Phải biết ngay cả một thị nữ của Diệp Hạo thôi mà đã mạnh đến mức này rồi.

Từ Tình đang ở hàng thứ nhất nói chuyện với một lục y thiếu nữ vội vàng chạy tới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyện đã xảy ra ngươi đều thấy rõ, bây giờ ngươi lại đi hỏi ta đã xảy ra chuyện gì là sao?

Hoàng Thập Nhất cười lạnh nói.

- Ngươi đang nói bậy trắng trợn sao?

- Tại sao lại nói chuyện với Từ tiên tử như vậy?

Lúc này một thanh niên ngồi ở hàng thứ nhất đứng lên trách cứ. Hoàng Thập Nhất nhìn thấy thanh niên kia, ánh mắt lập tức phóng ra sát ý dữ tợn. Sát ý hóa thành một mãnh thú hồng hoang có cánh nhào tới thanh niên kia.

Rống!

Âm thanh gầm rú của mãnh thú hồng hoang ấy khiến cả trời đất một khu đều phải nổ tung. Sắc mặt người thanh niên kia lập tức thay đổi. Hắn nhận ra rằng mình đã đá trúng thiết bản.

Nhưng lúc này muốn lùi bước cũng không còn có cơ hội nữa rồi. Bởi vì cỗ sát ý kia đã đi tới trước mặt hắn. Từ trong đầu hắn tả ra từng tia thần niệm bàng bạc, những thần niệm này nhanh chóng hợp thành từng lưới phòng hộ, đáng tiếc rằng đứng trước đạo sát ý kia, lưới phòng hộ mà hắn xây dựng không có một chút tác dụng gì.

Như bẻ cành khô. Khi đạo sát ý kia đánh vào trong thức hải của hắn lập tức thanh niên đó phun ra một ngụm máu tươi kim sắc. Cả người cũng trở nên uể oải không thể chịu nổi.

- Thật đáng sợ.

- Vương Chấn là Thần Vương cảnh tầng thứ hai đấy.

- Thiếu nữ này dù bị hơn một cảnh giới vẫn có thể ức hiếp được Vương Chấn sao? Nữ tử này không phải là thiếu niên chí tôn đấy chứ?

- Thiếu niên chí tôn?

Khi bốn chữ này vang lên giữ không trung, toàn trường đều lặng ngắt như tờ. Bọn họ khiếp sợ nhìn Hoàng Thập Nhất vẫn đang đang vô cùng bình thản kia.

Tĩnh Tuyết ngớ ngẩn. Ngay sau đó nàng liền nhìn về phía Từ Tình. Lúc này mới phát hiện tiểu thư nhà mình cũng ngớ ngẩn.

- Tiểu thư, có cần thông báo cho Khúc Cầm tiểu thư không?

Lúc này Từ Tình mới tỉnh khỏi cơn mơ. Nàng cơ hồ có thể khẳng định Hoàng Thập Nhất là thiếu niên chí tôn. Nàng rất muốn nói bệnh tâm thần a?

Thiếu niên chí tôn như ngươi tới nơi này làm cái quái gì?

Nàng vội vàng sử dụng lệnh bài liên lạc với Khúc Cầm. Chỉ trong chốc lát một nữ tử áo vàng dáng vẻ thướt tha mềm mại nữ đã xuất hiện ở trong hội trường. Dáng người của nữ tử này cực kỳ nở nang, toàn thân đều tản ra khí tức tài trí. Trên mặt của nàng mang theo nụ cười thản nhiên khiến cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp.

- Diệp công tử đại giá quang lâm, Khúc Cầm giá sương hữu lễ.

Khúc Cầm đi tới bên người Diệp Hạo, nhẹ mỉm cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận