Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2952: Trấn Áp Thô Bạo.

Thân ảnh kia, khí thế đầy trời, bá đạo vô biên.

Đây là thị uy, cũng là cảnh cáo.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Hạo Thương tới.

Hù dọa tiểu hài tử chắc?

- Ai cho phép ngươi đi chung với Hi Vọng?

Hạo Thương lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo không khỏi cười.

- Ngươi quản hơi nhiều rồi đấy.

- Ai ai ở đây mà không biết Hi Vọng chính là đạo lữ ta đã chọn.

- Nhưng ta nghe nói Hi Vọng còn có mấy người theo đuổi nữa cơ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Giống như đệ tử Tiếc Thiên Kiếm Thần, Ngư Phong Kiếm Thần, giống như thiếu các chủ Đổng Thành Thuỵ.

Sắc mặt Hạo Thương chợt biến đổi.

- Ngươi đang khiêu khích ta sao?

- Không phải.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ngươi cho rằng bây giờ ngươi nhận thua, ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?

Hạo Thương thương hại nhìn Diệp Hạo nói.

- Đây mới là khiêu khích ngươi.

Diệp Hạo nói xong, dưới ánh mắt tức giận của Hạo Thương mà ôm Hi Vọng vào trong ngực.

Con mắt Hi Vọng tràn ngập khiếp sợ, nhưng ngay sau đó lại như con chim non rúc vào trong ngực Diệp Hạo.

Dáng vẻ đó giống như người yêu vậy.

Con mắt Hạo Thương lập tức đỏ oạch lên.

- Ta muốn giết ngươi.

Hạo Thương nắm chặt tay, đánh tới Diệp Hạo.

Một phương thiên địa này, ầm vang rung động.

Ngàn vạn dị tượng, sắc thái xuất hiện.

Sát ý vô biên, bao phủ bốn phía.

- Đây là quyền thuật gì?

- Quyền thuật đứng đầu Bổ Thiên giáo, Cửu Thải quyền.

- Đây chính là thần thông Tương Lai cảnh trung kỳ, không biết thanh niên kia có thể chống đỡ được không?

Mắt thấy quyền ý của Hạo Thương đã bao phủ xung quanh Diệp Hạo, hai ánh mắt đáng sợ phóng ra từ trong mắt Diệp Hạo.

Đây là ánh mắt thế nào?

Còn lấp lánh hơn cả ngôi sai;

Còn chói hơn cả mặt trời;

Còn mênh mông hơn cả biển;

Như bẻ gãy cành khô!

Quyền thuật mà Hạo Thương đánh ra nhanh chóng bị sụp đổ.

Bạch bạch bạch.

Hạo Thương liên tục lùi lại phía sau mười mấy bước mới khó khăn dừng lại được, mà lúc này ngũ tạng lục phủ của hắn truyền ra cảm giác muốn nôn mửa.

Ngay tại chỗ, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

- Hi Vọng, thực lực của hắn cũng quá tệ rồi.

Diệp Hạo buông Hi Vọng ra cười nói.

Hi Vọng nhìn thái độ của Diệp Hạo có chút giật mình.

Nàng cảm thấy Diệp Hạo còn mạnh hơn cả lúc trước.

Ánh mắt Hạo Thương lộ ra thần sắc không phục.

- Ngươi dám nhục nhã ta?

- Nhục, ngươi làm khó dễ ta trước đấy?

Mí mắt Diệp Hạo rũ xuống thản nhiên nói.

Hạo Thương cảm thấy trong lòng lại đau, nhức nhối vô cùng.

- Được rồi, không rảnh đùa với ngươi.

Diệp Hạo nói xong rồi lai nhìn về phía Hi Vọng nói.

- Chúng ta đi thôi.

Hi Vọng gật đầu một cái rồi theo Diệp Hạo rời khỏi.

Hạo Thương khổ sở không thôi.

Bản thân bị thương thành như vậy, ngay cả một câu mà Hi Vọng cũng không thèm hỏi.

- Ngươi đi theo nhìn bọn bọ đi đâu?

Hạo Thương vừa khoanh chân chữa thương vừa để một đệ tử Bổ Thiên giáo đi theo.

Đệ tử kia vội vàng đuổi theo hướng hai người Hi Vọng.

Sau một lúc đệ tử kia vòng trở lại.

- Hạo công tử, hai người bọn họ mua sắm vật liệu ở trung tâm giao dịch lớn nhất Cổ Đà Tinh.

Lúc này Hạo Thương mới miễn cưỡng đè xuống thương thể, nghe vậy hắn gật đầu về đối phương một cái rồi rời khỏi.

Đệ tử kia nhìn theo thân ảnh của Hạo Thương, trong lòng tràn đầy bất mãn nói.

- Mẹ nó, ta còn cho rằng Hạo Thương sẽ ban thưởng một chút trân bảo gì chứ? Kết quả ngay cả cọng lông cũng không có.

Đương nhiên loại lời này dù cho hắn mượn mười lá gan, hắn cũng không dám nói.

Hạo Thương một đường đuổi tới nơi giao dịch.

Mà lúc này Diệp Hạo và Hi Vọng đang đi tới trước một cửa hàng.

- Thần Từ cao giao.

Khi nhìn thấy khối đá này, Diệp Hạo giật mình.

Trước đến giờ Thần Từ cao giai Diệp Hạo chưa từng gặp.

Mà có Thần Từ cao giai, hắn có thể tạo ra Truyền Tống trận giữa hai văn minh.

- Khối Thần Từ này bán thế nào?

- Chắc hẳn các hạ cũng đã biết đây là một khối Thần Từ cao giai.

Lão bản gian hàng vừa cười vừa nói.

- Giá trị của nó ta tin ngươi biết rõ, như vậy đi, ta cần một viên Cửu Chuyển Kim Đan.

- Bàn về giá trị khối Thần Từ cao giai này không bằng Cửu Chuyển Kim Đan.

Hi vọng cau mày nói.

Tài nguyên như Cửu Chuyển Kim Đan cho dù là Bổ Thiên giáo cũng không có bao nhiêu.

- Thế nhưng bàn về độ hiếm hoi, ta cảm thấy khối Thần Từ cao giai này lại có giá trị hơn Cửu Chuyển Kim Đan.

Lão bản gian hàng bình chân như vại nói.

- Hoang đường.

Hi Vọng lạnh lùng nói.

Nói đùa cái gì?

Dần dần các tài nguyên như Thần Từ cao giai này sẽ ngày càng nhiều.

- Nếu hai vị không có Cửu Chuyển Kim Đan, vậy các ngươi cứ đi tham khảo ở nơi khác xem.

- Cho ngươi.

Khiến Hi Vọng không ngờ rằng Diệp Hạo lại đưa cho lão bản gian hàng một bình ngọc.

Lão bản quầy hàng ngẩn cả người, khi thần niệm của hắn quét qua một lần, trên mặt hắn tràn ngập kích động.

Ngay sau đó hắn lập tức đưa khối Từ Thạch kia cho Diệp Hạo.

- Thanh toán xong.

- Thanh toán xong?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Ngươi chắc chứ?

Nghe vậy lão bản quầy hàng có chút khó khăn nói.

- Trên người của ta thực sự không có bao nhiêu vật có giá trị.

- Vậy sao?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi chỉ mấy chục vật phẩm trước mặt hắn rồi nói.

- Những cái này đều đưa cho ta, thế nào?

- Không thành vấn đề.

Lão bản quầy hàng không chút do dự nói ngay.

Bàn về gía trị, mấy chục vật phẩm này cộng lại cũng kém xa khối Từ Thạch kia.

- Thành giao.

Diệp Hạo nhận túi càn khôn của lão bản rồi nói khẽ.

- Ngu ngốc.

Lúc này trong tai Diệp Hạo vang lên một âm thanh trào phúng.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Hạo Thương ở bên cạnh.

- Vết thương trên người ngươi đỡ rồi sao?

Hạo Thương giận dữ nói.

- Ngươi đừng quá đáng.

Diệp Hạo ha ha nở nụ cười.

- Ngươi cười cái quái gì?

Hạo Thương chỉ Diệp Hạo nói.

- Ngươi biết giá trị của một viên Cửu Chuyển Kim Đan nhất đẳng là thế nào không? Có thể mua được ba đến năm viên Thần Từ, thế nhưng ngươi lại dùng một viên Cửu Chuyển Kim Đan nhất đẳng để đi đổi lấy những thứ vật liệu rác rưởi này sao?

- Vật liệu rác rưởi?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ai nói với ngươi rằng ta mua vật liệu rác rưởi?

- Chẳng lẽ không phải rác rưởi?

Hạo Thương cười lạnh nói.

- Những vật kia vừa rồi ta đều đã nhìn qua, không có thứ gì đáng giá trị.

- Hạo Thương ơi Hạo Thương, ngươi nói sức chiến đấu của ngươi không tốt thì cũng thôi đi, không ngờ đầu óc của ngươi cũng có vấn đề.

Diệp Hạo có chút thổn thức nói.

- Ngươi nói cái gì?

Hạo Thương cảm thấy mình bị nhục nhã vô cùng.

- Hạo Thương, ngươi cũng có thể nhìn được vật liệu, ngươi cho rằng ta sẽ không nhìn thấu sao?

Nói đến đây Diệp Hạo liền bày ra mấy chục vận phẩm mà vừa rồi lão bản quầy hàng bán cho hắn.

Nghe vậy Hạo Thương cẩn thận nhìn lại, thế nhưng nhìn một hồi hắn vẫn không thể nhìn ra được chỗ đặc biệt.

- Chẳng lẽ có gì đặc biệt sao?

Lúc này Hạo Thương nói chuyện không còn chắc chắn như trước.

- Thật ra ngươi không nhìn ra cũng bình thường, dù sao ngươi cũng chỉ là một tên bình thường.

Diệp Hạo nói xong liền bóp nát một hạt Bồ Đề.

Một hạt Bồ Đề này có chút giá trị với những người dưới Thần Vương, nhưng đối với Thần Vương mà nói lại không có bất kỳ giá trị gì.

Nhưng khi hạt Bồ Đề này bị vỡ nát, chỉ trong nháy mắt một vòng kim quang sáng chói tràn ngập ra.

- Đây là cái gì?

Hạo Thương giật mình nói.

Hắn cảm nhận được đạo ý cuồn cuộn.

- Chẳng lẽ đây là mảnh vỡ đại đạo trong truyền thuyết.

Hi Vọng tựa hồ nhớ ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận