Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1435: Uy Hiếp

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Đây là kiếm phôi.

Tề Linh lấy ra Chiến kiếm chưa rèn cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua rồi hỏi

- Hàn Đàm Thủy đâu?

- Chỗ này.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hàn Đàm thủy

- 13 phút.

- Ngươi xác định?

Tề Linh có chút hoài nghi.

- Nếu không tin, ngươi có thể thí nghiệm.

Diệp Hạo cười nói

- Chỉ có 13 phút mới có thể rèn luyện Chiến kiếm càng mạnh.

- Diệp đạo sư, ngươi có thể nói cho ta biết làm cách nào để xác định 13 phút không?

Lúc này, lão đạo sư hàng sau nhẹ giọng hỏi.

- Muốn lấy được số liệu thì các ngươi cần phải làm thí nghiệm.

Diệp Hạo nhìn lão đạo sư nói.

- Muốn lấy được con số tinh tế như vậy cần phải có rất nhiều thí nghiệm.

Lão đạo sư lo lắng nói.

- Không làm thí nghiệm thì lấy gì chứng minh chứ?

Diệp Hạo bình tĩnh nói

- Dưới ngày tháng tích lũy tự nhiên có thể lấy được rất nhiều số liệu cùng lý luận hữu dụng, mà không phải dựa vào quà tặng của tiền nhân.

- Có lý.

Trong mắt lão đạo sư lóe lên một đạo tuệ quang.

- Ta cảm thấy học viện có thể đưa nhiệm vụ này cho học sinh, học viện cung cấp vật liệu, học sinh phụ trách nghiên cứu, các ngươi xét duyệt kết quả.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói

- Nếu học sinh hoàn thành tốt có thể ban thưởng tích phân thích hợp, điều này ngoại trừ có thể xúc tiến học viện phát triển, cũng có thể giúp học sinh tăng năng lực.

Lời Diệp Hạo khiến ánh mắt đám đạo sư phát sáng.

- Tại sao cho tới bây giờ, chúng ta chưa từng nghĩ qua việc này?

- Dựa theo Diệp đạo sư nói, học viện có lợi về cả hai phía.

- Nhưng đầu tư quá lớn.

- Đầu tư lúc đầu chắc chắn sẽ rất lớn, ta cảm thấy học viện sẽ vận dụng phủ khố, sau khi vận chuyển ổn định lại là được.

- Học viện đổi mới kho số liệu quá chậm.

- Ban thưởng tích phân có thể khiến nhiều học sinh tích cực hơn.

- Sau khóa này, chúng ta phải đi văn phòng viện trưởng.

Nghe đám đạo sư này nói, Diệp Hạo cực kỳ xem thường.

Thái Huyền học viện trên danh nghĩa gọi là học viện.

Nhưng vẫn không thể thoát khỏi tư duy tông môn.

Bản thân chỉ đưa ra đề nghị cơ bản nhất trong đại học mà thôi.

Sau đó, Diệp Hạo lại hỏi thăm một vài vấn đề mà bản thân lưu lại cho các học sinh nửa tháng trước, sau khi hỏi thăm một lần, hắn mới bắt đầu giải đáp nghi hoặc cho bọn họ.

Lúc Diệp Hạo giải đáp, sắc mặt toàn bộ đạo sư đều trở nên ngưng trọng.

Bởi vì có chút vấn đề mà bọn họ không thể giải đáp.

Sau khi giải đáp từng nghi hoặc, Diệp Hạo mới nói

- Tốt, đã đến giờ rồi!

Giờ khắc này đừng nói tới học sinh, ngay cả đạo sư ngồi hàng sau cũng lộ vẻ mặt chưa thỏa mãn.

- Diệp đạo sư, ngươi có muốn nói tiếp không?

Một thiếu nữ nhẹ giọng cầu khẩn.

Diệp Hạo nhìn thiếu nữ nói

- Từ Lệ, ngươi không muốn vào Ngộ Đạo trận sao?

- Ngộ Đạo trận?

Nghe được ba chữ này, mắt Từ Lệ không khỏi sáng lên.

Nói đến đây, trong tay Diệp Hạo đột nhiên xuất hiện một khay ngọc.

Diệp Hạo vừa dùng thần niệm kích phát khay ngọc, từng đạo phù văn hóa thành một không gian bình chướng vô hình.

- Tề Linh, Hồ Minh, Mã Luân, Từ Lệ, Khương Khải…

Diệp Hạo đọc lên danh tự 18 học sinh

- Các ngươi có thể ở trong Ngộ Đạo trận 2 canh giờ, về phần đồng học còn lại, các ngươi có thể ở trong đó 1 canh giờ. Tốt, hiện tại vào đi.

Tề Linh cùng hơn trăm học sinh vội vàng đi vào không gian bình chướng.

- Khoanh chân ngồi xuống, các ngươi dùng tâm thần cảm ngộ phù văn bốn phía.

Diệp Hạo lên tiếng.

Đám người vội vàng dựa theo lời Diệp Hạo nói mà ngồi xuống.

Sau khi một đám học sinh tiến nhập trạng thái ngộ đạo, đạo sư Trận Đạo đi đến phụ cận không gian bình chướng.

- Diệp đạo sư, chúng ta có thể vào xem một chút không?

Đạo sư lớn tuổi nhẹ giọng dò hỏi.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu.

Mấy trăm đạo sư nhao nhao tiến vào.

Bọn họ nhắm mắt cảm ngộ một hồi mới mở ra hai con ngươi.

- Không có áo nghĩa trận pháp Kim cấp.

- Dưới trận pháp Kim cấp cơ hồ đều có thể giao thiệp, một vài điều ta không hiểu trước kia thì giờ đã rõ ràng.

- Dưới trận pháp Kim cấp, Diệp đạo sư đã lĩnh ngộ tới cấp độ đăng phong tạo cực.

- Vượt qua xa ta tưởng tượng.

- Đáng tiếc, Diệp đạo sư chỉ có tu vi Ngọc cấp đỉnh phong, nếu đạt đến tu vi Kim cấp, hơn phân nửa có thể nghiên cứu ra Ngộ Đạo trận Kim cấp.

Những đạo sư này không dừng lại trong trận pháp quá lâu.

Bởi vì bọn họ không có mặt mũi này.

Sau khi rời khỏi trận pháp, bọn họ lộ ra ánh mắt như lửa đốt nhìn trận Bàn trong tay Diệp Hạo.

- Diệp đạo sư, không biết ngươi có tiện cấp cho ta một cái trận bàn để dùng không?

Một nữ đạo sư nhẹ giọng hỏi.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Ta chỉ dùng 1 canh giờ.

Diệp Hạo vẫn lắc lắc đầu.

Lúc này, Diệp Hạo lại mở miệng nói

- Trận bàn chỉ có thể kiên trì 3 canh giờ, 2 canh giờ sau sẽ phá toái.

- Vậy ngươi có thể khắc hoạ một cái không?

- Ngươi cảm thấy ta có rất nhiều thời gian hả?

Diệp Hạo nói câu này khiến nữ đạo sư ngậm miệng không nói nữa.

Kỳ thật, nàng không hề tin lời Diệp Hạo, nàng không cảm thấy khắc hoạ trận bàn này mất quá nhiều thời gian. Vấn đề là Diệp Hạo hiện tại không muốn cấp cho nàng mà thôi.

Hỏi lại là không biết thời thế.

1 canh giờ đi qua, mười mấy học sinh từ trong đó đi ra.

- Vấn đề Trận Đạo ta không hiểu trước đó cơ hồ đều tìm được đáp án.

- Ta cảm thấy một canh giờ cảm ngộ này tương đương với ta khổ tu mấy năm.

- Nó trực tiếp cho ta tiến vào trạng thái ngộ đạo.

- Đáng tiếc chỉ có 1 canh giờ, nếu không, ta có thể đột phá ngay tại chỗ.

- Ta có trực giác sau khi trở về, mình có thể lập tức đột phá.

Nghe mười mấy học sinh nói, tròng mắt tám học sinh bên ngoài đỏ hết lên.

Bọn họ chính là tám người bị Diệp Hạo đuổi ra ngoài trước đó.

Hôm nay, Diệp Hạo đi đến phòng học cũng chưa từng nhìn bọn họ một cái.

- Diệp đạo sư, chúng ta sai rồi.

- Diệp đạo sư, xin cho chúng ta một cơ hội.

- Diệp đạo sư, ta cam đoan về sau sẽ nghe theo lời người.

- Diệp đạo sư, xin cho chúng ta trở về.

Tám tên học sinh thay nhau đi vào phòng học cầu khẩn Diệp Hạo.

Diệp Hạo lườm bọn họ một cái

- Từ lúc các ngươi đứng ra nhục nhã, ta và các ngươi đã không còn tình nghĩa sư đồ nữa.

- Diệp đạo sư, bọn họ vẫn chỉ là những đứa bé, nếu không, ngươi cho bọn hắn một cơ hội đi?

Chủ nhiệm Hoàng cấp ban Kha Kiệt không nhịn được nói.

- Bọn họ không phải không thể trở về, nhưng bọn hắn trở về thì ta đi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói

- Hoàng cấp tứ ban về sau, ai muốn dạy thì dạy.

Kha Kiệt không khỏi thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

- Coi như ta chưa nói gì.

Vì tám học sinh mà từ bỏ đạo sư ưu tú như vậy?

Trừ phi hắn bị bò đá?

Tám học sinh biến sắc, ánh mắt đầy oán độc nhìn Diệp Hạo.

- Diệp đạo sư, ngươi nhất định phải làm tuyệt chuyện này?

Một nam sinh nhìn chằm chằm Diệp Hạo, hỏi.

- Sau đó thì sao?

Diệp Hạo nhún vai hỏi.

- Tám người chúng ta cũng không phải không có căn cơ trong học viện, ngươi tin không, chúng ta có thể khiến ngươi bị đuổi khỏi học viện?

Bạn cần đăng nhập để bình luận