Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2929: Vượn Tay Dài.

Khoảng cách càng nhỏ yêu cầu về thực lực lại càng cao.

Nhưng dù là vậy Diệp Hạo và vượn tay dài đều không hề để ý đến điểm này.

Hai người kịch liệt giao thủ trong đường kích ba thước.

Đây là va chạm thuần tuý.

Đây là trực tiếp giao phong.

Một chiêu!

Hai chiêu!

Ba chiêu!

Ngắn ngủi thời gian vài hơi thở, ở trong ba thước đó bọn họ đã giao phong được gần ba mươi chiêu.

Nhưng ai cũng không làm gì được đối phương.

Ánh mắt của vượn tay dài lộ ra biểu cảm không cam lòng.

Hắn tự nhận đói kháng về nhục thân ở cùng cấp bậc, không có người nào có thể là đối thủ của hắn, nhưng bây giờ hắn đã dùng hết toàn lực vẫn không thể làm gì được Diệp Hạo, điều này khiến trong lòng hắn có một loại cảm giác không cam tâm.

A!

Vượn tay dài gầm thét lên, đồng thời hai mắt hắn trở nên đỏ bừng.

Sắc mặt Hi Vọng không khỏi thay đổi.

- Hắn kích phát huyết mạch của mình.

Vượn tay dài chính là chủng tộc đứng đầu trong thiên địa.

Một khi hắn kích phát huyết mạch, uy lực tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.

Lông tơ toàn thân vượn tay dài đều dựng đứng lên, cả người giống như một chiến thần kinh khủng, mỗi một kích phát ra đều mang theo lực lượng huỷ diệt thiên địa.

Sắc mặt Diệp Hạo trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Vượn tay dài khó chơi vượt ngoài dự đoán của hắn.

Lúc này từ không trung xuất hiện từng thân ảnh mạnh mẽ.

- Thanh Viên kích phát huyết mạch.

- Tên tiểu tử Nhân tộc kia kết thúc rồi.

- Ngay sau khi kích phát huyết mạch, có thể nói Thanh Viên gặp thần giết thần.

Mà ở giữa dám người đó có một thân ảnh nghiêng nước nghiêng thành đang lẳng lặng nhìn Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, không ngờ ta lại gặp ngươi ở đây.

Lôi Lệ Tư lẩm bẩm nói.

- Lôi tiểu thư, ngươi biết Diệp Hạo?

Lúc này một bóng người đứng ở bên cạnh Lôi Lệ Tư loé lên nói.

- Từng có một chút khúc mắc.

Lôi Lệ Tư thản nhiên nói.

- Có cần ta xuất thủ trấn áp hắn không?

Thân ảnh kia dò hỏi.

- Không cần. Lôi Lệ Tư lắc đầu.

Đúng lúc này trên người Diệp Hạo đột nhiên tràn ra khí tức kim sắc.

Khí tức kim sắc trấn áp vạn thế.

Khiến tu sĩ toàn trường cũng vì đó mà biến sắc.

- Đây là huyết mạch gì?

- Không phải Nhân Vương huyết mạch trong truyền thuyết đấy chứ?

- Nhân Vương huyết mạch tổng cộng có bốn giai đoạn: giai đoạn thứ nhất là khí tức hồng sắc, giai đoạn thứ hai là khí tức lam sắc, giai đoạn thứ ba là khí tức kim sắc, giai đoạn thứ tư là khí tức thất thải sắc. Bây giờ Diệp Hạo cũng chỉ mới là Thần Hoàng tầng thứ tám, chẳng lẽ đã đến được giai đoạn thứ ba rồi sao?

- Huyết mạch của Diệp Hạo cũng chỉ mới lột ra một phần kim sắc, ngươi nhìn kĩ sẽ phát hiện nó vẫn còn màu lam.

- Ai có thể ngờ được Diệp Hạo lại có Nhân Vương huyết mạch cơ chứ?

- Nhân Vương huyết mạch, Nhân tộc cộng tôn, chỉ dựa vào huyết mạch, thành tựu tương lai của Diệp Hạo là không thể đo lường được.

Sau khi Diệp Hạo kích phát Nhân Vương huyết mạch, Diệp Hạo như trở thành một con thú kinh khủng.

Vượn tay dài khi mới bắt đầu còn có thể ngăn cản.

Nhưng sau mười chiêu, hắn đã liên tục bại lui.

Đợi đến ba mưoi chiêu, cả người đã bị Diệp Hạo đập bay.

Nhìn Diệp Hạo còn muốn xuất thủ, Thanh Viên vội vàng khoát tay nói.

- Ta nhận thua.

Không phải Thanh Viên sợ, thật sự là do Diệp Hạo quá mạnh.

Lúc này gân cốt toàn thân hắn không biết đã bị gãy bao nhiêu cái, cứ tiếp tục đánh thế này có thể sẽ thương tổn đến tạng phủ của hắn.

Nghe Thanh Viên nhận thua, Diệp Hạo mới thu hồi huyết khí đầu trời, sau đó hắn đi tới bên người Thanh Viên, vươn bàn tay mình ra.

Thanh Viên giật mình, ngay sau đó đưa tay nắm lấy.

Diệp Hạo kéo một cái liền lôi Thanh Viên dậy.

- Tới, ăn thịt.

Thanh Viên hé miệng nở nụ cười.

Bởi vì hắn cho rằng Diệp Hạo muốn nhục nhã hắn, dù sao đặt mình vào hoàn cảnh người khác hắn cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng khiến hắn không ngờ rằng Diệp Hạo lại chừa lại mặt mũi cho hắn.

Khi nếm được thịt do Diệp Hạo nướng, con mắt hắn lập tức loé lên thần sắc không thể tin được.

- Huynh đệ, ngươi làm sao có thể nướng được như thế này?

- Ta dùng một vài gia vị do ta tự chế.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Gia vị tự chế? Có thể cho ta một chút được không?

Thanh Viên xoa xoa đôi bàn tay hỏi.

- Gia vị không phải dùng sao cũng được, phải dựa vào nguyên luyện nấu ăn mà thay đổ công thức pha chế.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nếu không hương vị sẽ thay đổi.

- Ngươi không phải là đầu bếp đấy chứ?

Thanh Viên có chút ngơ ngác nói.

- Ta là một đan sư.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Khó trách.

Thanh Viên sáng tỏ.

Cũng chỉ có đan sư mới có thể nghiên cứu ra gia vị nấu ăn ngon như vậy.

- Huynh đệ, sau này ta muốn ăn vẫn có thể đến đây được chứ?

Không thể không nói Thanh Viên rất nhiệt tình, còn chưa trò chuyện với Diệp Hạo được hai ba câu đã xưng huynh gọi đệ.

- Vậy phải nhìn xem ta có thời gian không đã.

Diệp Hạo mỉm cười.

Hắn cũng không phải là đầu bếp.

Vả lại hôm nay nếu không phải vì Remy, Diệp Hạo cũng sẽ không làm.

Ánh mắt Thanh Viên lóe lên một cái, ngay sau đó há miệng ha ha cười nói.

- Huynh đệ, ta nghe nói Lang Thanh tộc gần đây muốn đối phó với các ngươi.

Lời nói của Thanh Viên khiến có một thanh niên đang núp trong bóng tối không khỏi biến sắc.

- Thanh Viên, ngươi nói năng bậy bạ cái gì vậy?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua thanh niên kia, ngay sau đó lại nhìn về phía Thanh Viên nói.

- Huynh đệ, ngươi không thể hiện chút gì sao?

Thanh Viên bị choáng váng.

- Là ý gì?

- Huynh đệ gặp nạn, ngươi có phải nên thể hiện một chút gì đó không?

Trên mặt Thanh Viên hiện thần sắc câm lặng.

- Ta chỉ ăn một bữa thịt nướng của ngươi thôi.

Thanh Viên có cảm giác nhức cả trứng.

Ta đã hảo tâm nhắc nhở ngươi rồi đó.

Làm sao?

Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta xuất thủ?

- Vừa rồi ngươi xưng huynh gọi đệ thuận miệng lắm mà? Hoá ra đều là giả?

Diệp Hạo xụ mặt nói.

- Lúc ta đến liên minh đã nghe nói Vượn Tay Dài nhất tộc quang minh lỗi lạc, nói là làm, nhưng bây giờ ta xem có vẻ không phải như thế rồi.

- Chuyện này…chuyện này…?

Giữa Thanh Viên và Lang Thanh nhất tộc có oán, đây cũng là lý do vì sao hắn lại điểm danh nhắc nhở Diệp Hạo.

Vấn đề là hắn muốn mượn tay Diệp Hạo để diệt trừ Lang Thanh nhất tộc.

Hắn không hề nghĩ đến kết quả thế này.

- Diệp Hạo ca ca, ngươi đừng ép buộc Thanh Viên nữa.

Lúc này Remy nói khẽ.

- Ta cảm thấy hắn hình như sợ Lang Thanh tộc kia thì phải.

Thanh Viên giống như bị giẫm vào đuôi mà nhảy dựng lên.

- Ai sợ hắn?

- Không sợ thì ngươi lên đi?

Remy chỉ vào thanh niên Lang Thanh tộc kia nói.

Thanh Viên do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định xông lên.

- Lang Vĩnh, ngươi dám nhớ thương huynh đệ ta, nhìn ta đánh ngươi đến chết đây.

Lang Vĩnh cảm thấy có chút đau răng.

Hắn không hề có hảo cảm với Nhân tộc, nhưng hắn cũng không định xuất thủ.

Nhưng vào tình trạng bây giờ thì không thể xuất thủ lại không được.

- Thanh Viên, mẹ nó ngươi bị bệnh hả? Ngươi muốn xuất thủ, lão tử phụng bồi.

Lang Vĩnh hừ lạnh nói.

Thông qua quan sát hắn biết thực lực của Diệp Hạo cực kỳ mạnh, cho dù là hắn ở trong trạng thái đỉnh phong cũng không phải là đối thủ, dưới tình huống này hắn làm sao muốn đắc tội với Diệp Hạo đây?

Lần này Thanh Viên buông tay buông chân, thần thông gì cũng thi triển ra.

Nhưng thực lực của Lang Vĩnh cũng không phải chỉ để trang trí cho đẹp.

Thanh Viên đại chiến với Lang Vĩ đến chiêu thứ ba trăm mới bị đẩy lui.

- Thanh Viên, ngươi bại.

Lang Vĩnh lãnh đạm nói.

- Hôm nay nếu không phải vì ta bị thương, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta nửa chiêu sao?

Thanh Viên tức giận quát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận