Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1313: Mời

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Thạch Hải Nham cảm thấy không có tu sĩ nào mời Diệp Hạo ăn cơm cả.

Đối phương sở dĩ nói như vậy tìm cho mình một lối thoát, dù sao tu sĩ nơi này cũng không có mấy người chào đón hắn, loại tình huống này cho dù hắn cũng không đi theo.

Cảm thấy hiểu thấu tâm lý Diệp Hạo, Thạch Hải Nham làm sao có thể buông tha cơ hội nhục nhã đối phương.

- Thạch Hải Nhan, ngươi đừng quá phận.

Tô Nhất Phỉ không ngờ Thạch Hải Nhan lại hẹp hòi như thế.

- Ta không hiểu ý ngươi.

Thạch Hải Nhan giả bộ mờ mịt.

- Nếu ngươi đã muốn xem, vậy cứ xem thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp.

-

Muốn tìm người mời ăn cơm?

Chuyện này rất khó?

Chỉ cần Diệp Hạo muốn, người mời hắn ăn cơm có thể xếp thành một đầu trường long.

Ta xem ngươi có thể giả bộ đến lúc nào?

Mạc Vinh Thu hừ lạnh một tiếng.

Một đoàn người đi ra khỏi cửa khảo hạch Diệp Hạo nhìn thấy thân ảnh Xích Luyện Tiên Tử.

Mà lúc Xích Luyện Tiên Tử đang chuẩn bị đi tới thì trong tai lại truyền đến thanh âm của Diệp Hạo.

- Tạm thời đừng qua đây.

Xích Luyện Tiên Tử không hiểu ý Diệp Hạo, nhưng nàng vẫn ngừng lại.

- Xin hỏi ngươi có phải Diệp Thiên Diệp công tử?

Một quả gia trung niên bộ dáng mập mạp tươi cười hành lễ với Diệp Hạo.

- Ngươi là…?

- Ta là quản gia của Kỷ gia Đông Hoa Thành, lão gia nhà ta ở Trạng Nguyên Lâu đặt một phòng, không biết Diệp công tử có thể cho chút mặt mũi?

- Kỷ gia? Kỷ gia nào?

Trần Đại Tráng nghi ngờ hỏi lại trung niên.

- Một bộ phận khải giáp của Cấm Quân đều đặt từ Kỷ gia chúng ta.

- Ta biết.

Ánh mắt Trần Đại Tráng không khỏi sáng lên.

- Kỷ gia các ngươi là Tam Lưu gia tộc ở Đông Hoa Thành.

Tuyệt đối không nên xem thường Tam Lưu gia tộc gì, trên thực tế có thể vào tam lưu gia tộc đều không hề đơn giản.

Giống như Kỷ gia, có thể cùng nói chuyện với Quân Bộ.

Nhìn thấy một màn này, hơn ba mươi thanh niên nam nữ đều lộn xộn.

Tình huống như thế nào đây?

Kỷ gia Gia Chủ vì sao muốn mời Diệp Hạo?

Mà ngay lúc này một hôi bào lão giả trong đám người kia đi tới.

- Ngươi là Diệp Thiên?

- Có chuyện gì?

- Đi với ta một chuyến a.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Diệp Hạo lạnh lùng trả lời.

Lão giả vừa lên đã ra giọng ra lệnh, Diệp Hạo cho hắn mặt tốt làm gì?

- Ngươi biết ta là ai không?

Con mắt hôi bào lão giả không khỏi híp lại.

- Từ lúc nào một quả gia có thể khoa trương như thế?

Ngay lúc song phương đang giương cung bạt kiếm, một đạo thanh âm đạm mạo vang lên bốn phía, tiếp đó, một người khoác Khải Giáp đi tới chỗ Diệp Hạo.

- Ngươi là?

Tâm thần hôi bào lão giả nhảy lên một cái.

- Phương Quốc Vĩ.

- Tuất Biên Quân Phương Quốc Vĩ.

Hôi Bào Lão Giả kinh nghi bất định nhìn Phương Quốc Vĩ nói.

- Người quân đội?

- Người quân đội chẳng lẽ không thể tuyển bạt nhân tài?

Phương Quốc Vĩ nói xong nhìn về phía Diệp Hạo.

- Tiểu gia hỏa, có hứng thú trở thành thân binh của ta không?

Trần Đại Tráng thấy Diệp Hạo thờ ơ vội truyền âm.

- Diệp Thiên, đáp ứng nhanh lên đi, Phương Quốc Vĩ là cao thủ Tiên Chủ cảnh, sau lưng hắn có Tử Y Hầu a.

Trần Đại Tráng không biết Diệp Hạo được vận cứt chó gì mà chiếm được ưu ái của đại nhân vật như thế này.

Thế nhưng Trần Đại Tráng biết nếu Diệp Hạo trở thành thân binh Phương Quốc Vĩnh, bản thân hắn cũng có thể leo lên con đường Phương Quốc Vĩnh.

Đón nhận ánh mắt của Phương Quốc Vĩnh Diệp Hạo cười nói.

- Sớm như vậy đã đặt trọng chú trên người ta, ngươi không sợ lỗ vốn?

- Lỗ vốn ta cũng nhận.

- Nhưng ta không nghĩ mình sẽ đầu nhập.

Nghe vậy Phương Quốc Vĩ cười nhạt nói.

- Ngươi có biết rõ lần cự tuyệt này sẽ bỏ lỡ một thiên đại cơ duyên?

- Ta vẫn luôn cảm thấy vàng thật thì sẽ phát sáng.

- Vậy tùy ngươi.

Phương Quốc Vĩnh nhìn thấy Diệp Hạo cực tuyệt cũng không cưỡng cầu mà xoay người rời đi.

Hôi bào lão giả nhìn Diệp Hạo, thần sắc như đang nhìn một kẻ ngu.

- Ngươi có biết ngươi đã bỏ lỡ cơ duyên như thế nào không?

- Đây không phải chuyện ngươi cần quản.

Diệp Hạo nhún vai.

- Ngươi cứ tự tiện.

Hôi bào lão giả cũng rời đi.

Ngay cả cành ô liu như Phương Quốc Vĩnh Diệp Hạo cũng cự tuyệt, như vậy khẳng định đối phương cũng sẽ cự tuyệt hắn.

- Diệp công tử.

Quản gia Kỷ gia nhẹ giọng hô.

- Dù sao cũng đã nhàn rỗi, vậy đi nhà ngươi xem.

Diệp Hạo thờ ơ nói.

- Diệp công tử, mời.

Nghe vậy quản gia Kỷ gia đại hỉ.

Diệp Hạo hướng Tô Nhất Phỉ phất tay rồi cùng quản gia Kỷ gia rời đi.

Trạng Nguyên Lâu ở Đông Hoa Thành tương đối xa hoa, đương nhiên không thể nào có thể sánh được với tửu lâu đỉnh cấp như Túy Tiên Lâu, nhưng vẫn có sinh ý rất tốt.

Gia chủ Kỷ gia Kỷ Hiểu Thiên thời điểm này mà vẫn có thể đặt trước một phòng đã nói lên Kỷ gia vẫn có một chút lực ảnh hưởng ở Đông Hoa Thành.

Trần Đại Tráng ở Đông Hoa Thành cũng có chút danh tiếng.

Nhưng hắn chỉ có thể đặt trước bàn trong đại sảnh.

Đây chính là chênh lệch.

Kỷ Hiểu Thiên rất biết làm việc.

Đứng tại cửa đón.

- Diệp công tử.

Kỷ Hiểu Thiên tiến lên đón Diệp Hạo, trên mặt mang nụ cười nói.

- Kỷ Gia Chủ.

Diệp Hạo cười nhạt đáp.

- Gọi Kỷ gia chủ có chút xa lạ, tuổi tác ta cũng cao hơn ngươi một chút, cứ kêu Kỷ thúc thúc đi.

Ky Hiểu Thiên cười nói.

- Vậy ta cung kính không bằng vâng mệnh.

Diệp Hạo từ trước đến nay đều kính già yêu trẻ.

- Tiểu Thiên, đi, lên lầu trò chuyện.

Kỷ Hiêu Thiên nhiệt tình.

Đến phòng dựa theo chủ khách ngồi xuống, Kỷ Hiểu Thiên cùng Diệp Hạo hàn huyên vài câu rồi cười nói.

- Diệp Thiên, ngươi kế nghiệp Tông Môn nào?

- Tán tu.

- Tán tu?

Nghe vậy mắt Kỷ Hiểu Thiên không khỏi sáng lên.

- Tán tu, rất tốt.

- Cái gì?

Diệp Hạo có chút không rõ ý tứ của đối phương.

Tán Tu làm sao lại tốt?

Không phải nói Tán Tu không tốt sao?

Đúng lúc này cửa phòng được đẩy ra, một nữ hài tử thanh tú động lòng người tiến vào.

- Phụ thân, người vội vả gọi ta đến làm gì?

Nghe vậy Kỷ Hiểu Thiên nghiêm mặt nói.

- Ta giới thiệu với con một người, vị này là Diệp Thiên công tử.

Lúc này thiếu nữ mới chú ý đến trong phòng còn có Diệp Hạo.

Mặt nàng xấu hổ đồng thời hành lễ với Diệp Hạo.

- Kỷ Thi Lan gặp qua Diệp công tử.

Diệp Hạo đáp lễ lại.

- Thi Lan, Diệp công tử lần này luyện chế được cực phẩm Lôi Châu

- Cực phẩm Lôi Châu?

Kỷ Thi Lan ngẩn người, chợt nhẹ giọng hỏi.

- Không biết Diệp công tử sư thừa từ tông môn gì?

- Tán tu mà thôi.

Diệp Hạo đáp.

- Tán tu?

Nghe được hai chữ này, sắc mặt Kỷ Thi Lan biến đổi, bất quá cười nói.

- Diệp công tử thân là tán tu mà có thể luyện chế ra Cực phẩm Lôi Châu, thực sự khó được.

- Vận khí mà thôi.

Diệp Hạo khách khí đáp.

- Phụ thân, ta cùng đám hẹn đi dạo phố.

Kỷ Thi Lan nói định đứng lên.

- Vậy cũng nên ăn xong bữa cơm chứ.

Kỷ Hiểu Thiên trầm mặc nói.

Nhìn thấy thái độ phụ thân, Kỷ Thi Lan ngượng ngùng ngồi xuống.

Nửa canh giờ sau Diệp Hạo có chút bất đắc dĩ đi dạo phố với Kỷ Thi Lan.

Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Kỷ Hiểu thiên lại gọi nữ nhi hắn trở về, rõràng muốn giới thiệu khuê nữ hắn cho mình a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận