Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3303: Vượt Qua Chúa Tể

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao Diệp Hạo lại không thèm quan tâm đến Ngọc Hành.

Cần phải quan tâm sao?

Cái thế giả dù mạnh nhưng cũng không phải là chí tôn.

Có thể trở thành chí tôn, ai lại là người đơn giản chứ?

Bảy phần thổ nhưỡng!

Thật không thể tin được.

- Diệp công tử không ngờ là một chí tôn ẩn núp.

- Đúng vậy, lúc tranh bá Chí Tôn bảng, vì sao Diệp công tử lại không toả sáng chứ?

- Những tộc đúng đầu sẽ không để lộ toàn bộ át chủ bài ra.

- Chỉ là không biết Diệp công tử thuộc tộc nào?

- Dù đến từ tộc nào cũng không phải là người mà cái thế giả có thể trêu chọc được.

Đợi đến khi Diệp Hạo dùng hết phần thổ nhưỡng thứ bảy rồi lại lấy ra phần thổ nhưỡng thứ tám, toàn thân Ngọc Hành đều lạnh toát.

Tám phần thổ nhưỡng mang ý nghĩa Diệp Hạo cho dù đứng ở hàng ngũ chí tôn cũng thuột loại nổi bật.

Trên mặt tu sĩ toàn trường đều lộ ra thần sắc khó tin.

- Người nổi bật trong hàng ngũ chí tôn.

- Hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến một kỳ tích sao?

- Phá giai mà cần đến tận tám phần thổ nhưỡng? Trong sáu đại chí tôn không biết có ai dùng đến tám phần hay không?

Trên mặt La Hùng Thiên đều là vẻ kinh hoảng.

Hắn nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm trí mạng.

- Lão tổ.

La Hùng Thiên nhìn về phía lão tổ Bách Bảo các.

- Bây giờ ngươi trở về lấy một phần ba tài nguyên trong phủ khố, không, một phần hai, rồi mang tới đây.

Lão tổ Bách Bảo các trầm mặc một hồi rồi khổ sở nói.

- Một phần hai?

La Hùng Thiên trợn mắt há hốc mồm nói.

- Như vậy có phải quá nhiều rồi không?

- Chuyện này còn phải xem đối phương có chịu nhận hay không?

Lão tổ Bách Bảo các cười khổ nói.

- Nếu đối phương không nhận, hôm nay Bách Bảo các chúng ta sẽ trở thành lịch sử.

Bách Bảo các?

Cho dù là Ngọc tộc, ở trước mặt Diệp Hạo cũng phải nhận thua mà thôi.

Quả thật bây giờ vì quy tắc mà sáu đại Chúa Tể lập ra nên Diệp Hạo không thể giết được Ngọc Hành, nhưng cũng không đại biểu cho việc Diệp Hạo không thể ra tay với Ngọc tộc.

Về phần Ngọc Hành, đợi đến khi Diệp Hạo đặt chân đến Chúa Tể cảnh rồi giết hắn cũng không muộn.

La Hùng Thiên chấn động toàn thân.

- Ta sẽ lập tức đi chuẩn bị.

Khi La Hùng Thiên chuẩn bị rời đi, một thanh âm lạnh như bằng phá vỡ thương khung.

- Ai cũng không được rời đi.

Thanh âm này, phảng phất kinh lôi, ầm vang nổ tung trong thiên địa.

Cho dù là lão tổ Bách Bảo các đã đặt chân đến Kim Thế cảnh sơ kỳ cũng phải thổn thức không thôi.

- Đối phương chắc chắn có tu vi Kim Thế cảnh hậu kỳ.

- Vị này muốn làm gì? Không phải muốn giết tất cả chúng ta đấy chứ?

- Vị này ẩn giấu thân phận sâu như vậy, ngươi cảm thấy hắn sẽ bại lộ dễ dàng sao?

- Lời ngươi nói cũng khiến ta có chút sợ hãi.

Hoa Bích Nhi phức tạp nhìn Diệp Hạo.

Mấy ngày này Hoa Bích Nhi đều luôn suy nghĩ, đến cùng thì bản thân có phải thật sự thích Diệp Hạo hay không?

Thẳng tới ngày hôm nay khi lại nhìn thấy Diệp Hạo, nàng nhận ra mình quả thật đã thích hắn.

Nhưng bây giờ nàng phát hiện Diệp Hạo quá kinh diễm.

Người nổi bật trong hàng ngũ chí tôn.

Tương lai chắc chắn sẽ trở thành Chúa Tể cấp.

Nàng có chỗ nào xứng với hắn chứ?

Khi tâm Hoa Bích Nhi đang loạn cào cào, đám ngươi lại lần nữa phát ra từng đợt kinh hô.

- Cái gì?

- Làm sao có thể?

- Diệp công tử sử dụng phần thổ nhưỡng thứ chín?

- Như vậy há chẳng phải Diệp công tử chính là vương giả trong hàng ngũ chí tôn?

- Sáu đại chí tôn còn chưa biết có thể đạt tới trình độ này hay không nữa.

- Diệp công tử muốn nghịch thiên sao?

- Đúng vậy, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp công tử muốn mai danh ẩn tích. Tư chất kinh diễm như vậy, cho dù là Chúa Tể cũng sẽ ghen ghét.

- Không sai, bây giờ phía sau sáu đại chí tôn đều có Chúa Tể, phía sau Diệp công tử chắc cũng có Chúa Tể.

- Không sai cái gì, ngươi có từng nghĩ đến, Diệp công tử vì để giữ bí mật sẽ không bỏ qua cho chúng ta chưa?

- Chuyện này…

Hứa Tĩnh ngơ ngác nhìn một màn này.

- Cha, đây là thật sao?

Hứa Tĩnh có chút hoang mang hỏi.

Hứa Kính Tông đương nhiên có đoán được phần nào đó thân phận của Diệp Hạo, nhưng cho dù thế nào cũng đều là suy đoán của hắn, cũng không hề nghĩ rằng Diệp Hạo là chí tôn, hơn nữa còn là vương giả trong hàng ngũ chí tôn.

- Cha, Diệp công tử sẽ giết chúng ta sao?

Hứa Tĩnh hỏi tiếp.

- Im miệng.

Hứa Kính Tông quát lớn.

- Sao vậy?

Hứa Tĩnh không hiểu hỏi.

- Ngươi cảm thấy Diệp công tử là người thích giết chóc như vậy sao?

Hứa Kính Tông nghiêm mặt nói.

- Vả lại Chung Hoa môn chúng ta lúc nào cũng có thể thần phục Diệp công tử.

Hứa Kính Tông rất muốn tát chết Hứa Tĩnh.

Lúc này là lúc nào mà ngươi còn dám nói lung tung?

Người khác có thể hoài nghi Diệp Hạo nhưng không có nghĩa là ngươi có thể.

Khi Diệp Hạo sử dụng hết phần thổ nhưỡng thứ chín, đám người hoảng sợ phát hiện hạt giống của Diệp Hạo vẫn còn chưa trở thành thương thiên đại thụ.

Trước đó sở dĩ nhìn không thấy, là bởi vì Diệp Hạo cố tình giấu đi.

Mà bây giờ cũng không cần thiết phải làm thế nữa.

- Chuyện gì thế này?

- Bây giờ hắn đã dùng hết chín phần thổ nhưỡng rồi đấy.

- Ai có thể nói cho ta biết vì sao lại như vậy không?

- Chẳng lẽ Diệp công tử cần mười phần thổ nhưỡng hay sao?

- Từ trước đến giờ đều chưa từng nghe nói ai phải cần đến tận mười phần thổ nhưỡng cả?

- Nghe đồn sử dụng mười phần thổ nhưỡng, tương lai sẽ vượt Chúa Tể cảnh.

Khi Ngọc Hành nói câu này, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

Nghe được câu nói này của Ngọc Hành, tất cả mọi người đều chấn động.

Vượt qua Chúa Tể cảnh?

Trên Chúa Tể vẫn còn cảnh giới khác?

Dưới ánh mắt chú ý của hàng vạn người, cuối cùng Diệp Hạo cũng sử dụng hết phần thổ nhưỡng thứ mười, cũng đúng lúc này tu vi của hắn rốt cục cũng đặt chân đến Tương Lai cảnh cao giai.

Ngay khi đạt đến canh giới này, Diệp Hạo cảm thấy thực lực của bản thân chí ít cũng tăng gấp mấy lần.

- Tu vi thiên hà Chủng Thiên rốt cục cũng ngang bằng với tu vi ở thiên hà Cửu Thiên.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Đợi đến khi tu vi của thiên hà Hồn Thiên cũng tăng lên tới mức này, Diệp Hạo sẽ tới Đệ Cửu vực quyết chiến với Đế Cơ.

Nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc.

Sau một khắc toàn bộ thiên địa đều bị những đám mây nguyền rủa vừa dày vừa nặng bao phủ, nguyền rủa đáng sợ đến mức khiến toàn bộ những tu sĩ ở đây đều phải kinh hãi.

- Nguyền rủa như vậy cũng quá kinh khủng rồi.

- Năm đó khi ta đặt chân đến Tương Lai cảnh đỉnh phong, nguyền rủa cũng không khủng bố như vậy.

- Dù là Kim Thế cảnh đỉnh phong cũng không đến mức đó.

- Không biết Diệp công tử có thể vượt qua hay không?

- Ngươi đang nói nhảm hả? Ngươi nghĩ Diệp công tử sẽ lấy tính mạng mình ra để đùa sao?

Những người ở đây không có mấy người cảm thấy Diệp Hạo thất bại.

Phải biết Diệp Hạo dùng hết mười phần thổ nhưỡng, tương lai còn vượt qua cả Chúa Tể cảnh, chẳng lẽ lại bị nguyền rủa tiêu diệt chắc?

Nhưng hành động tiếp theo của Diệp Hạo khiến tròng mắt của mọi người đều phải trợn lồi ra.

Vì sao?

Diệp Hạo cho lực lượng nguyền rủa đè ép hắn.

- Diệp công tử đang làm cái gì?

- Thân thể hắn đã bắt đầu tan rã rồi.

- Vì sao Diệp công tử không ngăn cản?

Ngọc Hành nhìn Diệp Hạo một hồi, khắp khuôn mặt đều là vẻ sợ hãi thán phục nói.

- Diệp chí tôn đang nghiên cứu nguyền rủa.

- Nghiên cứu nguyền rủa?

Độc Hạt khẽ giật mình nói.

- Chẳng lẽ Diệp chí tôn không lo lắng thuyền lật trong mương sao?

- Lúc nguyền rủa xuất hiện là thời điểm nghiên cứu nguyền rủa tốt nhất, chỉ là từ Tương Lai cảnh về sau không có mấy người dám đi nghiên cứu nữa.

Ngọc Hành trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận