Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2465: Tầm Mộc Xuất Thủ

Mà ngay lúc Diệp Hạo rơi xuống, rất nhiều tu sĩ cũng bị Tầm Mộc làm lắc lư nhao nhao rơi xuống. Một màn này giống như đổ sủi cảo vào nồi. Khác biệt chính là Diệp Hạo có thể khống chế tốc độ bản thân.

- Tình huống như thế nào?

- Đang tốt lành sao tự nhiên ngừng lại vậy?

- Ta còn đã thấy được Đô Vân thảo.

- Đáng chết.

- Còn thiếu một bước.

Rất nhiều tu sĩ bi phẫn gào thét. Không qua bao lâu Diệp Hạo mang theo Bạch Tiểu Bạch rơi trên mặt đất.

- Bạch Tiểu Bạch.

Lúc này một thân ảnh già nua xuất hiện đối diện Bạch Tiểu Bạch.

- Ngươi ở trên Tầm Mộc chiếm được tài nguyên gì?

Bạch Tiểu Bạch nhìn lão giả kia ánh mắt trở nên sắc bén.

- Ta được cái gì cũng không hề liên quan tới ngươi.

- Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi.

- Ngươi muốn không khách khí với ai?

Đúng lúc này một âm thanh âm trầm vang lên giữa không trung, tiếp lấy một thân ảnh khô héo xuất hiện đối diện lão giả kia. Đó là một lão ẩu mặc áo bào tro, tóc khô héo không còn mấy cọng, toàn thân trên dưới chảy xuôi khí tức hủ bại. Long đầu quải trượng của nàng đặt trên đầu lão giả kia.

- Ngay cả tiểu thư nhà ta mà ngươi cũng dám đánh chủ ý tới, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.

- Hiểu…hiểu lầm.

Lão giả kia vừa mới nói đến đây đã bị lão ẩu rẽ ngang trượng đập vỡ đầu, ngay cả linh hồn hắn cũng bị đánh chết sạch sẽ. Trong lòng đám người đều nghiêm nghị hẳn. Lão giả này thế nhưng là Hợp Thần cảnh cao cấp. Nhưng ở trước mặt lão ẩu này lại hoàn toàn không hề có sức chống trả.

Thật kinh khủng!

Chẳng lẽ là Thần Vương?

Khi nhận ra được điểm ấy xong ánh mắt mọi người nhìn lão ẩu cũng thay đổi.

- Thần Vương thì đã thế nào?

- Hôm nay không lưu lại tài nguyện trên Tầm Mộc thụ cũng đừng nghĩ đến việc đi ra.

- Hôm nay chúng ta muốn đồ Thần Vương.

Đúng lúc này trong bóng tối lại vang lên mấy âm thanh lạnh lẽ thấu xương, cùng lúc đó mấy đạo thần niệm mênh mông hóa thành một lồng giam vây khống lão ẩu ở trong. Sắc mặt lão ẩu khẽ biến. Nàng không ngờ trong bóng tối còn có nhiều Thần Vương như vậy.

- Diệp Hạo, ngươi nhanh mang tiểu thư rời khỏi, nơi này giao cho ta là được.

Lão ẩu nhìn về phía Diệp Hạo hô lớn.

- Diệp Hạo?

- Tông chủ Viêm Hoàng tông Diệp Hạo?

- Diệp Hạo hình như không phải bộ dáng như vậy?

- Ta nghe nói thời điểm Diệp Hạo lịch luyện cho tới bây giờ đều không lấy khuôn mặt thật gặp người.

- Nếu Diệp Hạo thật thì ai còn dám động thủ?

- Khó mà nói được, mấy vị Thần Vương này thế nhưng là nhất định sẽ được.

Lúc tu sĩ bốn phía thảo luận một thanh âm kinh nghi bất định vang lên giữa không trung.

- Ngươi là tông chủ Viêm Hoàng tông Diệp Hạo?

- Nếu hiện tại các ngươi rời khỏi ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Diệp tông chủ, chúng ta chỉ cần tài nguyên trên người Bạch Tiểu Bạch, xin đừng làm chúng ta khó xử.

Âm thanh kia chần chờ một chút vẫn nói.

- Bạch Tiểu Bạch là bằng hữu của ta.

Ánh mắt Diệp Hạo trở nên sắc bén.

- Đụng vào Bạch Tiểu Bạch cũng chính là đụng đến ta.

- Lão Thương, ngươi cùng hắn sủa làm gì? Diệp Hạo đúng thật là tông chủ Viêm Hoàng tông, nhưng bây giờ hắn vẫn còn chưa trưởng thành, ngươi cần gì khách khí với hắn như vậy?

Lúc này âm thanh của một nữ tử truyền ra.

- Đúng vậy, lão Thương, ngươi cũng quá cẩn thận rồi.

Một âm thanh nam tử có chút âm trầm phụ họa nói.

- Các ngươi biết cái gì?

Lão Thương biến sắc nói.

- Lão Thương, ta thấy ngươi chính là càng sống càng thụt lùi.

Nam tử âm thanh có chút âm trầm cười lạnh nói.

- Ngươi sai rồi, ngươi nói như vậy sỡ dĩ là bởi vì hắn vẫn kinh sợ đối với thế lực cấp Thần Hoàng.

Diệp Hạo nói đến đây quát to.

- Tầm Mộc, bắt bọn hắn ra cho ta.

Tầm Mộc?

Đám người mơ hồ. Diệp Hạo đang kêu cái gì?

Tầm Mộc!

Chẳng lẽ chính là Tầm Mộc ở chỗ này sao?

Chợt đám người nhìn thấy từ trên Tầm Mộc xuất hiện ba sợi đằng xuyên qua tầng tầm không gian túm ra ba bóng người. Một ông lão mặc hắc y, một phụ nhân tướng mạo nhu mì xinh đẹp, một trung niên lưng hùng vai gấu. Thân thể của bọn hắn đều bị xuyên thủng, lúc này đang cuồn cuộn chảy ra máu tươi, thần sắc trên mặt càng thấp thỏm lo âu. Trung niên vừa rồi kêu gào lão già nua quá cẩn thận dè dặt cũng không dám lên tiếng.

- Tầm Mộc vì sao lại nghe lời ngươi?

Lão giả kia nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Ngươi là người nào?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tán tu, Thương Minh.

Lão Thương nói gấp.

- Ngươi muốn tài nguyên trên người Bạch Tiểu Bạch để làm cái gì?

- Ta muốn Thương Lượng trải đường cho con cháu của ta.

- Nể tình ngươi có chút kính sợ với ta, ta thả ngươi đi.

Diệp Hạo nói đến đây, sợi đằng xuyên qua trên người hắn lặng yên rút khỏi.

- Về phần hai vị …cứ luyện hóa đi.

Diệp Hạo nhìn phụ nhân cùng trung niên kia nói.

- Không muốn.

- Đừng đừng.

Hai người kia lập tức biến sắc. Nhưng sau một khắc Tầm Mộc liền động thủ luyện hóa hai người phụ nhân cùng trung niên. Chỉ sau mười cái hô hấp hai người đã hóa thành hai đoàn quang đoàn.

- Thần Vương bản nguyên.

- Nuốt vào tương lai có thể vấn đỉnh Thần Vương.

- Thần Vương không phải bất tử sao?

- Bất tử cùng bất diệt là hai khái niệm khác nhau đấy?

- Hai vị này không phải sẽ chết sao?

- Ta lại muốn biết vì sao Tầm Mộc nghe theo Diệp Hạo?

- Ta cũng muốn biết.

Diệp Hạo đương nhiên không hứng thú giải thích vấn đề này với đám người đó. Hắn vung tay lên triệu hoán hai đoàn Thần Vương bản nguyên kia vào trong tiểu thế giới, tiếp đó nhìn Bạch Tiểu Bạch bên người nói.

- Ta đưa ngươi về Nam Đẩu học viện.

- Được.

Bạch Tiểu Bạch gật đầu một cái. Ngay lúc Diệp Hạo chuẩn bị rời đi, âm thanh già nua của Tầm Mộc vang lên giữa thiên địa.

- Diệp công tử, sau này nếu cần giúp đỡ ngươi trong lòng cứ gọi ta một tiếng, mặc kệ bao xa ta đều sẽ đuổi tới.

Toàn trường xôn xao!

Tầm Mộc công khai nói lời như vậy là công khai ủng hộ Diệp Hạo sao?

- Tầm Mộc có thể là Thần Hoàng cao giai.

- Thật ra ta cũng muốn biết Diệp Hạo có leo đến đỉnh núi hay không?

- Viêm Hoàng tông sau này còn ai dám trêu chọc nữa?

- Bất kể nói thế nào Diệp Hạo cũng là tu sĩ ở Thần Vực ta, Diệp Hạo càng cường đại đối với chúng ta càng có chỗ tốt không phải sao?

- Tầm Mộc chưa chắc đã che chở cho Diệp Hạo được bao lâu, phải biết rằng truyền nhân hoàng triều đẳng cấp cao chuẩn bị phủ xuống.

Diệp Hạo mặc kệ đám người đàm luận làm sao mà mang theo Bạch Tiểu Bạch chạy tới Nam Đẩu học viện. Chẳng biết tại sao Kiếm Thanh cùng Kiếm Vân cũng đi theo bên người Diệp Hạo?

Diệp Hạo đưa Bạch Tiểu Bạch tới cửa Nam Đẩu học viện liền muốn rời khỏi.

- Không đi vào ngồi một chút sao?

Bạch Tiểu Bạch nhìn Diệp Hạo ánh mắt thoáng qua một chờ mong.

- Không đi.

Diệp Hạo vốn còn tính đi vào, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Bạch, hắn lại càng không dám vào nữa. Loại ánh mắt này của Bạch Tiểu Bạch có chút nguy hiểm.

- Diệp tông chủ, Nam Đẩu học viện ta hình như vẫn chưa đắc tội với ngươi nhỉ?

Đúng lúc này thân ảnh Bạch Sùng Thiên xuất hiện bên người Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bạch trưởng lão, ta đi vào ngồi một chút là được chứ gì.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận