Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2992: Giúp Ta Làm Một Chuyện

- Nói thật ta cũng rất muốn nhìn thử bên trong phủ khố Ngư Dược môn có bảo vật gì?

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra thần sắc hứng thú.

- Ngươi cho rằng ai cũng có tư cách vào Ngư Dược môn sao?

Tần Hi Hi cười lạnh nói.

- Sao vậy? Chẳng lẽ còn phải có quy định gì nữa sao?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Vào một lần phải mất mười vạn Hoàng thạch.

Tần Hi Hi lạnh lùng nhìn Diệp Hạo rồi nói tiếp.

- Ngươi có thể lấy ra mười vạn Hoàng thạch sao?

- Mười vạn hoàng thạch!

Diệp Hạo giật mình.

Hắn thầm nghĩ trong lòng Ngư Dược môn thực sự rất biết kinh doanh.

Đương nhiên lời như vậy hắn sẽ không nói ra.

- Tiền bối, có phải chỉ cần có đủ tiền là có thể khiêu chiến đúng không?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía chấp sự Ngư Dược môn hỏi.

Chấp sự trung niên gật đầu nói.

- Đúng vậy, chỉ cần lấy ra mười vạn Hoàng thạch là có thể khiêu chiến, nhưng ta vẫn khuyên ngươi không nên tuỳ tiện khiêu chiến, bởi vì nếu không phải là thiên kiêu cơ bản không thể thông qua được.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo trực tiếp đưa cho chấp sự trung niên kia một túi càn khôn.

- Cái gì?

Chấp sự trung niên ngây ngẩn cả người.

- Bên trong túi càn khôn là hai mươi vạn Hoàng thạch.

Diệp Hạo vừa nói vừa chỉ vào Mộ Nặc Nặc ở bên cạnh nói.

- Một phần là cho Mộ Nặc Nặc.

Lần này không những Mộ Nặc Nặc mà Tần Hi Hi và Thương Lãnh đều chấn động.

Chuyện gì thế này?

Diệp Hạo tiện tay liền lấy ra hai mươi vạn Hoàng thạch?

Phải biết cho dù là thiên chi kiều nữ như Tần Hi Hi, một lần đã lấy ra mười vạn Hoàng thahcj cũng phải thương cân động cốt.

Chẳng biết tại sao trong lòng Tần Hi Hi có chút ghen ghét?

Chờ đã.

Tần Hi Hi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Diệp Hạo làm như vậy là có ý gì?

Hai đại mỹ nữ, Diệp Hạo dựa vào cái gì chỉ giúp Mộ Nặc Nặc?

- Ngươi làm như vậy là có ý gì?

Tần Hi Hi trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo không thèm nhìn Tần Hi Hi lấy một cái.

Tần Hi Hi vừa định phản ứng lại nhưng bị Mộ Nặc Nặc ngăn cản.

- Hi Hi.

- Không phải chỉ mười vạn hoàng thạch thôi sao?

Lúc này Thương Lãng nói xong liền đưa cho chấp sự trung niên.

- Hi Hi, ta trả giúp ngươi.

Tần Hi Hi lập tức cười ngọt ngào nói.

- Tạ Thương Lãng công tử.

Ánh mắt Thương Lãnh nhìn Tần Hi Hi lướt qua một tia lửa nóng nói.

- Vì Tần tiểu thư mà ta tốn nhiều tiền hơn ta cũng không để ý.

Tần Hi Hi đọc hiểu hàm ý trong giọng nói của Thương Lãnh, bởi vậy ánh mắt nàng nhìn Thương Lãnh cũng nhiều thêm một chút ý vị.

- Mộ tiểu thư, mời.

Diệp Hạo nhìn về phía Mộ Nặc Nặc nói.

- Diệp công tử, phần tiền này ta không thể để ngươi trả được.

Mộ Nặc Nặc nhẹ nhàng nói.

- Trước đó Mộ tiểu thư cũng đã mời ta uống Chân Luyện trà.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi định dùng mười vạn Hoàng thạch này để trả ân tình của Nặc Nặc sao?

Tần Hi Hi nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Ta không thích nợ ơn của người khác.

Diệp Hạo liếc Tần Hi Hi một cái.

- Diệp công tử.

Không biết vì sao khi nghe Diệp Hạo nói như vậy, trong lòng Mộ Nặc Nặc lại dâng lên một dự cảm không tốt.

- Ta muốn đi vượt ải.

Diệp Hạo nói xong liền nhấc chân đi tới sơn môn Ngư Dược môn.

Sau một khắc sơn mộ loé lên ngàn vạn kim quang, tiếp đó một con cá chép màu vàng dưới ánh mắt của vô tu sĩ mà hoá thành một kim long lóng lánh bay vọt lên trời cao.

- Cá chép hoá rồng.

- Không ngờ hắn thành công.

- Chẳng lẽ hắn là thiên kiêu?

- Tu vi của hắn chỉ mới là Thần Hoàng cảnh tầng thứ sáu, cho dù hắn có tiềm năng thiên kiêu cũng vô ích, bởi vì hắn đã bị đại thế này vứt bỏ rồi.

Sắc mặt Tần Hi Hi cực kỳ khó coi.

Trước đó nàng còn chắc chắn rằng Diệp Hạo không thể vượt qua nổi.

Còn khắp khuôn mặt Mộ Nặc Nặc lại tràn ngập chấn động.

Diệp Hạo xông qua?

Sao hắn có thể làm được?

Sắc mặt Thương Lãng có chút âm trầm.

Hắn vẫn luôn chướng mắt Diệp Hạo.

Nhưng hiện thực lại đánh hắn một cái thật đau.

Có thể thông qua được Ngư Dược môn, ai lại bị tâm thần cơ chứ?

Lại nói Diệp Hạo.

Lúc này hắn đang đợi bên trong không gian thứ nguyên ở sơn môn.

Hắn lẳng lặng nhìn xem bốn phía, ánh mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Ngư Dược môn lại hào phóng cho tu sĩ vượt ải vào phủ khố để lựa chọn một bảo vật rồi.

Vùng thiên địa này thực tế là một trận pháp đánh cắp tạo hoá.

Cái gì mà cá chép hoá rồng chứ?

Cũng chỉ là loè người mà thôi.

Vừa rồi sau khi trận pháp ăn cắp một chút tạo hoá trên người Diệp Hạo liền trực tiếp chuyển hoá tới trên người một đệ tử của Ngư Dược môn.

Tạo hoá của đệ tử kia chỉ trong nháy mắt liền đột phá giam cầm mà đạt đến trình độ hoá long.

Tạo hóa thần bí khó lường.

Nhiều khi tạo hoá sẽ liên quan đến cấp độ tương lai ngươi có thể đạt tới.

Tỉ như tạo hóa càng nhiều, kỳ ngộ của ngươi càng nhiều, tu vi cũng càng mạnh.

- Muốn đánh cắp tạo hoá của ta?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta lại muốn xem xem ngươi có thể đánh cắp được bao nhiêu?

Nói đến đây tạo hoá lực lượng của Diệp Hạo giống như thuỷ triều mà tràn ngập về bốn phương tám hướng.

Cũng đúng lúc này trên đỉnh đầu hết tu sĩ này đến tu sĩ khác đều xuất hiện một chân long.

- Hóa long.

- Chuyện gì đang xảy ra?

- Tại sao đột nhiên lại nhiều hoá long như vậy?

- Mau đi xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Rất nhanh cao tầng Ngư Dược môn đều bị chấn động.

Mà lúc này tu sĩ hoá trong Ngư Dược môn cũng đã đạt đến gần một trăm người.

Môn chủ Ngư Dược môn quét mắt bốn phía một cái, ngay sau đó ánh mắt hắn liền rơi vào bên trong trận pháp, cũng đúng lúc này hắn nhìn thấy hình ảnh Diệp Hạo đang phóng thích tạo hoá.

- Tên này điên rồi sao?

Một lão tổ Ngư Dược môn hoảng sợ nói.

Lấy nhãn lực của hắn đương nhiên cũng nhìn ra Diệp Hạo đang chủ động phóng thích tạo loá lực lượng.

Phải biết đây chính là tạo hóa đấy?

- Ngươi muốn làm gì?

Đúng lúc này một cái thanh niên mặc áo trắng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo, hắn nghi ngờ hỏi.

- Ta đang làm chuyện mà Ngư Dược môn các ngươi muốn làm.

Diệp Hạo cười híp mắt nói ra.

- Ta không hiểu.

Ngư Du sầm mặt lại nói.

- Đừng nói với ta rằng ngươi không biết dây là trận pháp đánh cắp tạo hoá.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ngươi có biết có một vài chuyện không nên nói ra không?

Ngư Du lạnh lùng nói.

- Ngươi có bản lãnh thì ra tay với ta đi.

Diệp Hạo khiêu khích nói.

Ngư Du đang định xuất thủ, bỗng môn chủ Ngư Dược môn hiện thân ngăn cản Ngư Du.

- Các hạ là ai?

- Môn chủ Ngư Dược môn, Ngư Thiệu?

Diệp Hạo nhìn môn chủ Ngư Dược môn bình tĩnh hỏi.

- Không sai, ta chính là Ngư Thiệu.

Ngư Thiệu gật đầu một cái.

- Ngươi nói thử xem, nếu ta công khai chuyện này ra, thanh danh của Ngư Dược môn các ngươi có phải sẽ bị phá huỷ không?

Diệp Hạo nhìn xem Ngư Thiệu nói.

Sắc mặt Ngư Thiệu không có quá nhiều biến hoá.

- Nếu ngươi đã nhận ra đây là trận pháp đánh cắp tạo hoá, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể rời khỏi Ngư Dược môn sao?

- Có đúng không?

Diệp Hạo nói xong trong tay liền xuất hiện một tấm lệnh bài kim cương.

Sắc mặt Ngư Thiệu lập tức biến đổi.

- Ngươi nắm giữa lệnh bài kim cương!

Toàn bộ khu vực Lục Đạo này, người có tư cách nắm giữ loại lệnh bài này chỉ có mười người.

Phía sau những người này ai mà không có truyền thừa kinh người hoặc thế lực cực lớn chứ?

Ngư Du khá là hoảng.

Người nắm giữa lệnh bài kim cương.

Ai mà dám xuất thủ với nhân vật cấp bậc này cơ chứ?

- Ngươi muốn làm cái gì?

Ngư Thiệu yên tĩnh một hồi lâu mới hỏi.

- Giúp ta làm một chuyện.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Là chuyện gì?

Nghe vậy, Ngư Thiệu mới dám thả lỏng một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận