Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 357: Phệ Tâm Độc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

Mai Doãn Tuyết nhận được Ngọc Phù cầu cứu của sư muội rồi nhanh chân chạy đến.

Nhưng cô không ngờ người đang bắt giữ sư muội cô là Thiên Cơ Các, Minh Kim Cổ.

- Mai Doãn Tuyết, tôi biết tu vi cô rất cao nhưng sư muội cô đang nằm trong tay của tôi rồi.

Minh Kim Cổ vẫn rất kiêng kị Mai Doãn Tuyết.

Kim Đan Tứ Chuyển, bản thân hắn không thể chơi nỗi.

- Minh Kim Cổ, ngươi bắt sư muội của ta vì cái gì?

Tuy đang trong thế bất lợi nhưng Mai Doãn Tuyết vẫn không hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì dù sao Minh Kim Cổ cũng là cường giả Kim Đan Nhất chuyển.

- Mai Doãn Tuyết, cô đưa Ngọc Phù Truyền Tống trong tay mình ném tới đây.

Minh Kim Cổ không trả lời mà nói ngược lại.

- Mai sư tỷ đừng nghe lời hắn.

Thiếu nữ bị bắt vội thốt lên.

Mai Doãn Tuyết tiện tay ném Ngọc Phù Truyền Tống của mình qua.

- Của ngươi đây.

Minh Kim Cổ tiếp lấy Ngọc Phù Truyền Tống của nàng, sau đó thân hình lóe lên mang theo thiếu nữ kia hướng về phóng tới khu vực Thị Huyết Phong.

Mai Doãn Tuyết không hiểu được tại sao Minh Kim Cổ lại dám đường hoàng xâm nhập sào huyệt của Thị Huyết Phong, bất quá nếu cô không đuổi theo thì tính mạng của sư muội mình rất khó giữ lại.

Tốc độ của Minh Kim Cổ rất nhanh.

Sau mười lần hô hấp ngắn ngủi, hắn đã xuất hiện trước phụ cận sào huyệt của Thị Huyết Phong.

- Chúc cô may mắn.

Minh Kim Cổ nói xong rồi ném thiếu nữ vào trong trung tâm của sào huyệt Thị Huyết Phong, trên người thiếu nữ kia có cấm chế nên không thể làm gì được.

Việc nàng có thể làm bây giờ là chờ đợi Thị Huyết Phong vọt tới.

Mắt thấy mấy chục đầu Thị Huyết Phong đang bay đến, môt vòng hoàng kim Viên Nguyệt xuất hiện trên đầu thiếu nữ, vòng đó, Viên Nguyệt tỏa ra ánh sáng nhu hòa bao phủ thiếu nữ vào bên trong.

Khi mấy chục đầu Thị Huyết Phong đụng vào quang tráo hoàng kim, chúng nhanh chóng bị bắn trở ra.

- Minh Kim Cổ.

Mai Doãn Tuyết xuất hiện bên cạnh cô gái, thời điểm nàng đến còn tiện tay chẹm rụng ba đầu Thị Huyết Phong, ánh mắt nàng vô cùng âm trầm nhìn Minh Kim Cổ đang ẩn tàng trong sương mù.

Minh Kim Cổ cầm Toa Hình Pháp Bảo trong tay, trên mặt lộ ra một tia đáng tiếc.

- Mai Doãn Tuyết, trong Bát Đại Mệnh Tinh thì hào quang của cô thịnh nhất, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi làm sao có cơ hội nữa?

- Ngươi cảm thấy chúng có thể giết được ta sao?

Mai Doãn Tuyết nói đến đây, đột nhiên cảm thấy phần bụng đau nhói, tiếp đó nữ tử bên cạnh nàng nhanh như chớp lùi ra ngoài.

Mai Doãn Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua thanh chủy thủ đang cắm vào bụng mình, máu tươi đang cuồn cuộn chảy xuôi theo thanh chủy thủ, máu chảy ra từ miệng vết thương ngay lập tức hóa thành màu đen.

Chủy thủ có độc!

- Tiểu Nguyệt, vì cái gì?

Mai Doãn Tuyết nhìn thiếu nữ đang đứng bên cạnh Minh Kim Cổ nói.

- Ta vốn là môn đồ của Thiên Cơ Các.

Tiểu Nguyệt nhìn Mai Doãn Tuyết, chậm rãi nói.

- Cái gì?

Mai Doãn Tuyết chấn động toàn thân.

- Nhiệm vụ của tôi là giám sát cô.

Chân tướng sự thật luôn tàn khốc, Mai Doãn Tuyết vô luận thế nào cũng không ngờ sư muội, một người một sớm chiều làm bạn với mình lại là môn đồ của Thiên Cơ Các.

- Chúng ta làm tỷ muội chục năm rồi a.

Mai Doãn Tuyết nói đến đây, cảm thấy vô cùng suy yếu.

Nàng minh bạch độc tố trên chủy thủ vô đang dần phát huy tác dụng.

- Trên chủy thủy được tẩm Phệ Tâm Độc của Thiên Cơ Môn, vcô không muốn chết thì đừng nên vận công.

Tiểu Nguyệt nhìn sâu vào trong mắt Mai Doãn Tuyết, phát hiện trong đó toát ra vẻ bất nhẫn.

Thứ sâu nhất luôn là lòng người.

Tiểu Nguyệt và Mai Doãn Tuyết ở chung với nhau sớm chiều cả chục năm nay, làm sao không có một chút tinh cảm nào được.

- Phệ Tâm Độc.

Mai Doãn Tuyết nghe xong, toàn thân không khỏi chấn động.

Bởi vì Phệ Tâm Độc rất khó giải.

Cho dù tu vi nàng đã đạt đến Kim Đan Tứ Chuyển thì cũng không có biện pháp ứng phó khi đối mặt với Phệ Tâm Độc trong truyền thuyết.

Mà lúc này, một thân ảnh đang nhanh chóng vọt tới phụ cận sào huyệt Thị Huyết Phong.

Mai Doãn Tuyết đang cố gắng vận chuyển Chân Nguyên thì đột nhiên, một đạo Kiếm Quang như hòa vào thiên địa, bao phủ mười mấy con Thị Huyết Phong quanh người nàng vào trong đó.

Kiếm Quang Chí Thần Chí Thánh, có thể trảm tất cả các loại yêu ma quỷ quái.

Một tiếng bịch vang lên, mười mấy con Thị Huyết Phong bị chém chết ngay lập tức.

Cùng lúc đó, một thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh Mai Doãn Tuyết.

- Tỷ tỷ, tỷ như thế nào rồi?

Khi Mai Doãn Tuyết thấy rõ thân ảnh đến là Diệp Hạo, thần sắc không khỏi bối rối.

- Cậu nhanh rời khỏi nơi này đi.

-Tôi mang cô theo đi.

Diệp Hạo nói đến đây, lập tức ôm Mai Doãn Tuyết vào lòng, trước sự ngạc nhiên của Minh Kim Cổ biến mất ở tuyệt địa.

Minh Kim Cổ nhìn Diệp Hạo hai người biến mất, không khỏi giật mình.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Tiểu Nguyệt hỏi.

- Diệp Hạo làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, trước đó rõ ràng hắn không hề đến đây mà.

Minh Kim Cổ trầm ngâm một chút bỗng hai mắt sáng lên.

- Không gian pháp bảo không phải ai cũng có, người trước đó truy sát ta rất có thể là Diệp Hạo.

- Tốt cho một tên Diệp Hạo.

Minh Kim Cổ hiểu Diệp Hạo trước đó nhất định đã biến đổi bộ dáng, dù sao thì sự tình không có khả năng trùng hợp đến vậy.

- Chỉ một tên Diệp Hạo cũng gây ảnh hưởng quá nhiều.

Tiểu Nguyệt lúc này nói.

- Mai Doãn Tuyết trúng Phệ Tâm Độc, dù được Diệp Hạo mang đi, muốn sống cũng không còn được bao lâu đâu.

- Ngươi nên biết, Phệ Tâm Độc không phải không thể giải được

Minh Kim Cổ trầm ngâm một hồi chậm rãi nói ra.

- Phệ Tâm Độc.

Thời điểm Vô Nha Tử nghe được Diệp Hạo nói Mai Doãn Tuyết trúng Phệ Tâm Độc, trái tim lập tức run lên.

- Phệ Tâm Độc rất khó giải sao?

Diệp Hạo nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng hỏi lại.

- Cái này….

- Mau nói …..

- Phệ Tâm Độc không phải giống như các loại độc dược thông thường, nếu muốn giải được nó thì trừ phi một mạng đổi một mạng, còn không e rằng không cách nào khác.

- Ý gì đây?

- Tái giá độc tố.

Vô Tử Nha nói tới đây, cười khổ một cái.

- Nhưng nếu tái giá dạng độc tố này, người kia sẽ ngay lập tức chết đi.

- Tái giá như thế nào?

Diệp Hạo lúc hỏi câu này làm sắc mặt Vô Nha Tử biến đổi.

- Công tử, cậu không phải muốn tái giá độc tố trên người Mai Doãn Tuyết đó chứ?

- Phải làm như thế nào?

- Tuyệt đối không được.

Nói câu này ngoại trừ Vô Nha Tử còn có Mai Doãn Tuyết.

Mai Doãn Tuyết lúc này đã cực kỳ hư nhược.

- Diệp Hạo, tôi không cho phép cậu giúp tôi tái giá độc tố.

Mai Doãn Tuyết kiên định nói.

Diệp Hạo lấy toàn bộ thông tin về Phê Tâm Độc trong ký ức Hắc Long, tái giá độc tố từ miệng Vô Nha Tử nói có nghĩa hấp dẫn độc tố trong thể nội Mai Doãn Tuyết đi vào trong cơ thể mình.

Diệp Hạo sau khi đọc xong thông tin từ ký ức không mảy may chần chờ nắm lấy tay Mai Doãn Tuyết, sau đó vẽ một đạo lên cổ tay nàng, trên cổ tay trắng như tuyết đó xuất hiện một cái lổ nhỏ, khác biệt là vết thương không chảy ra máu đỏ bình thường mà chảy ra máu màu đen bốc khói nghi ngút.

Diệp Hạo cầm đao vạch một đường trên cổ tay mình đã bị Mai Doãn Tuyết ngăn lại.

- Diệp Hạo, cậu không nghe lời tôi sao?

Mai Doãn Tuyết mắt đỏ hồng dùng hết sức lực quát lên.

- Chuyện này không nghe cô được rồi.

Diệp Hạo đẩy tay Mai Doãn Tuyết ra, gạch xuống cổ tay một đao.

- Diệp Hạo!

Mai Doãn Tuyết kịch liệt giãy dụa nhưng đánh bất lực, Diệp Hạo đặt cổ tay có vết thương của mình lại gần miệng vết thương của Mai Doãn Tuyết cùng một chỗ.

Khoảng khắc khi hai miệng vết thương tiếp xúc nhau, một màn quỷ dị bắt đầu phát sinh.

HẾT.

Bạn cần đăng nhập để bình luận