Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2026: Tâm Tư Khác Nhau

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Hiện tại Diệp Hạo có chiến lực Tại Thế Thần Minh.

Đợi một thời gian nữa, hắn sẽ đi đến cấp độ nào?

Vả lại ai có thể cam đoan phía sau Diệp Hạo không có cao thủ? Còn nữa Diệp Hạo chẳng lẽ không có át chủ bài?

Bọn họ đều rất rõ ràng khí vận chi tử như Diệp Hạo không phải tuỳ tiện có thể giết chết.

Vả lại Bán Thần cường giả bên Diệp Hạo thực sự nhiều lắm.

Ba người họ xuất thủ cũng không cải biến bao nhiêu.

Diệp Hạo nhìn An Đức Phát, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

- Để cho ta cam đoan?

Sắc mặt An Đức Phát hơi biến đổi.

- Huyết Tộc chúng ta không có ý nghĩ tranh phong cùng Nhân Tộc, hơn nữa chúng ta có thể cho ra một nửa Nam Vực.

An Đức Phát vừa dứt lời, sắc mặt tu sĩ toàn trường cũng thay đổi.

Không ai ngờ An Đức Phát khúm núm đến đây thỏa hiệp?

Vô luận nói thế nào cũng là Tại Thế Thần Minh đó?

Diệp Hạo kinh nghi nhìn hắn.

Hắn không nghĩ tới An Đức Phát lại nói thế này.

Hơi chút trầm ngâm, Diệp Hạo gật đầu.

- Có thể.

- Công tử tùy thời có thể phái người tiến về Nam Vực, nếu có địa phương của Huyết Tộc ta có thể dùng, chiêu hô một tiếng là được.

Ánh mắt An Đức Phát sáng lên.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ma Tộc chúng ta cũng có thể cho một nửa Tây Vực.

Giác Ma lúc này vội nói.

- Kim Cương Mộc chúng ta nhường ra một nửa Bắc Vực.

Kim Cương Mộc cũng nói.

- Nhớ kỹ lời các ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta sẽ không động tổ địa các ngươi, nhưng ngoại trừ tổ địa, một nửa khu vực do chúng ta lựa chọn.

Diệp Hạo rất rõ ràng tính toán của đám gia hỏa này.

Nếu để bọn hắn đưa ra một nửa cương vực, khẳng định đều là địa phương có tài nguyên thưa thớt.

Sắc mặt ba người Giác Ma không khỏi biến đổi.

- Ba tộc chúng ta ngoại trừ tổ địa, còn có một số khu vực có truyền thống thế lực.

An Đức Phát trầm ngâm một hồi vẫn lên tiếng.

- Nhân Tộc sẽ không làm quá mức, bình thường sẽ không chiếm lĩnh những khu vực kia.

Diệp Hạo đáp.

- Bắc Vực có 108 đại vực, ngoại trừ 38 khu vực của Giác Ma Nhất Tộc chúng ta ra, còn lại đều có thể đưa ra.

Giác Ma nhìn Diệp Hạo, nghiêm túc nói ra.

- Lời ta nói còn không hiểu?

Thần sắc Diệp Hạo bất thiện nói.

- Hiện tại Ma Tộc nhường ra đã không phải một phần hai cương vực.

Ánh mắt Giác Ma lấp lóe nói tiếp.

- Giác Ma Nhất Tộc các ngươi chiếm cứ cương vực phồn hoa nhất Tây Vực, hiện tại lại lấy cương vực rác rưởi ném cho Nhân Tộc chúng ta.

Diệp Hạo cười lạnh không thôi.

- Làm sao, có phải cảm thấy Nhân Tộc dễ khi dễ?

- Diệp Hạo, mọi thứ có chừng có mực.

Giác Ma cau mày nói.

- Nếu ta không có chừng có mực thì thế nào?

Đúng lúc này một tiếng nói băng lãnh phá vỡ trời cao vang lên.

Sắc mặt Giác Ma đại biến.

Đạo thanh âm này xuất hiện quá mức đột ngột.

Phải biết Giác Ma tu vi gì?

Tại Thế Thần Minh.

Nhân vật gì có thể giấu diếm được thần niệm của hắn?

Phốc!

Một thanh chủy thủ hiện ra lam quang đâm tới trái tim hắn.

Giác Ma xứng đáng là Tại Thế Thần Minh.

Dù vị kia âm thầm đánh lén, nhưng hắn vẫn tránh đi một chút.

Chủy thủ cắm vào trong cánh tay hắn.

- Lui.

Giác Ma cố nén cơn đau lui lại.

Thối lui đến khoảng cách nhất định, hắn nhìn thoáng qua vết thương sắc mặt biến khó coi lên.

- Đệ Tam Cảnh Nhuyễn Cân Tán.

Nhuyễn Cân Tán bậc này cực kỳ trân quý.

Chí ít những năm này Giác Ma chỉ gặp qua một lần.

Thế nhưng một lần kia, liều thuốc cũng cực kỳ thưa thớt.

Bình thường cao thủ Đệ Tam Cảnh một khi trúng Nhuyễn Cân Tán một thân thực lực ít nhất phải hao tổn hơn phân nửa.

Giác Ma thân làm Tại Thế Thần Minh không thể hao tổn hơn phân nửa thực lực nhưng vẫn có thể hao tổn một thành.

Mà song phương thực lực chênh lệch không lớn thì hao tổn một thành sẽ quyết định thắng bại.

Lại càng không cần phải nói lúc này Giác Ma còn bị trọng thương.

Đã rét vì tuyết mà còn thêm lạnh vì sương.

- Cỗ ba động này.

- Nhị Cấp Thần Minh.

Sắc mặt An Đức Phát, Kim Cương Mộc thay đổi.

Không ai nghĩ đến phía sau Diệp Hạo còn có một cao thủ dạng này.

- Hèn hạ.

Giác Ma nhìn Định Hải Châm, tức giận quát.

- Ta đánh lén chỉ không muốn lãng phí thời gian.

Định Hải Châm nhìn Giác Ma đầy khinh thường.

- Ngươi ta chính diện một trận chiến, ngươi cho rằng mình có thể chống lại?

Nhị Cấp Thần Minh và Nhất Cấp Thần Minh chênh lệch thế nào?

Rất lớn!

Bình thường, Nhất Cấp Thần Minh xuất ra thủ đoạn nào cũng không phải đối thủ của Nhị Cấp Thần Minh!

- Hai người các ngươi muốn xuất thủ ngăn cản?

Thần sắc Định Hải Châm có chút ngông cuồng hỏi.

Ba tôn Nhất Cấp Thần Minh có thể chống lại một tôn Nhị Cấp Thần Minh.

Vấn đề là Định Hải Châm cũng không phải phổ thông Nhị Cấp Thần Minh, vả lại Giác Ma lúc nãy bị đánh lén, một thân chiến lực hiện tại còn một nửa đã không tệ, tình huống bậc này dù ba người liên thủ cũng không chống lại được.

- Không, ta tuyệt không có ý này.

An Đức Phát lui về phía sau một bước vội nói.

- Ta không có nghĩ đến việc ngăn cản các ngươi.

Kim Cương Mộc phụ họa.

Trước đó vẫn chỉ là suy đoán phía sau Diệp Hạo có cao thủ, thế nhưng hiện tại đã xác nhận.

- Các ngươi chứng minh như thế nào?

Định Hải Châm hài hước nhìn hai người.

An Đức Phát cùng Kim Cương Mộc đối mặt một cái, chợt không hẹn mà cùng xuất thủ.

Vâng.

Xuất thủ.

Chỉ là đối tượng xuất thủ lại là Giác Ma.

Trong mắt Giác Ma đầy vẻ chấn kinh.

- Hai người các ngươi làm gì?

Qua sông đoạn cầu những năm này Giác Ma không phải không có làm, chỉ là sự tình đến trên đầu của hắn thì hắn lại tiếp thu không được.

- Xin lỗi.

- Địa thế còn mạnh hơn người, ta hi vọng ngươi hiểu cho.

Giác Ma muốn chửi hiểu con mẹ các ngươi?

Bất quá hắn cũng rõ ràng hiện tại không phải lúc xoắn xuýt vấn đề này.

Giác Ma hướng Diệp Hạo cầu xin tha thứ.

Thế nhưng Diệp Hạo không để ý tới.

An Đức Phát cùng Kim Cương Mộc như thế nào không minh bạch ý của Diệp Hạo.

Giết!

Lúc hai vị này đang áp chế Giác Ma, thì cuộc chiến giữa Ẩn Minh và Lôi Long Nhất Tộc đã sắp kết thúc.

Không có biện pháp!

Cao thủ Ẩn Minh nhiều hơn Lôi Long Nhất Tộc.

Dù Long Tộc hung hãn không sợ chết cũng không làm nên chuyện.

Đợi khi Ẩn Minh giải quyết Bán Thần thì lại ra tay với Tiên Vương Lôi Long Tộc.

1000 Bán Thần đối chiến 1000 Tiên Vương.

Cái này không thể xưng chiến đấu.

Mà là một trận đồ sát.

Lôi Uyên không xuất thủ.

Bởi vì toàn thân hắn đều bị Định Hải Châm khóa chặt.

Chỉ cần Lôi Uyên có bất kỳ dị động gì sẽ nghênh đón công kích của Định Hải Châm, vả lại trước đó cùng Diệp Hạo va chạm, hắn đã tiêu hao rất nhiều.

Đợi đến Tiên Vương cường giả của Lôi Long Tộc cũng đều vẫn lạc thì việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều.

Cướp bóc tài nguyên, quét dọn chiến trường.

Nhưng chiến đấu giữa không trung vẫn còn tiếp tục.

- An Đức Phát cùng Kim Cương Mộc sợ có dị tâm.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Hai vị này nhìn như xuất thủ lôi đình vạn quân, nhưng trên đều giữ lại chỗ trống.

Định Hải Châm gật đầu.

- Xem ra ta cần uy hiếp thêm.

Diệp Hạo nói đến đây trong tay, xuất hiện một quyển trục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận