Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2696: Nhất Định Sẽ Thất Bại

Hồng Phấn muốn vào tu hành, Diệp Hạo cũng không từ chối. Bởi vì năng lượng bên trong mặt đất huyết mạch quá mức mênh mông, không nói Hồng Phấn chỉ là một Thần Vương cao cấp, dù Hồng Phấn là một Thần Hoàng đỉnh phong thì đã thế nào?

Cũng chỉ có nhân vật như Thời Gian chi chủ mới có thể một lần duy nhất là có thể thôn phệ hơn hai phần ba mặt đất huyết mạch.

Khi tiến vào mặt đất huyết mạch, Diệp Hạo cảm thấy nhìn nhận được một làn năng lượng tinh thuần đến cực hạn, hắn còn chưa kỵ vận chuyển công pháp, lực lượng của mặt đất huyết mạch đã tiến vào trong cơ thể hắn.

Gột rửa nhục thân, tăng lên thần hồn.

So với rất nhiều linh đan diệu dược tăng lên bổn nguyên, mặt đất huyết mặt không thể nghi ngờ rằng chính là hàng đứng đầu. Diệp Hạo cảm thấy mình đang điên cuồng tăng lên. Nếu là bình thường, chuyện này là không thể nào. Bởi vì trần nhà của Diệp Hạo thực sự quá cao. Nhưng mặt đất huyết mạch lại làm được.

- Mặt đất huyết mạch thực sự quá thần kỳ.

Cảm nhận được mình đang tăng lên, khắp khuôn mặt của Hồng Phấn đều là vẻ không thể tưởng tượng được.

- Đây chính là huyết dịch của Cơ giới thế giới.

Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn nói.

- Một khi mặt đất huyết mạch khô khốc, Cơ giới thế giới sẽ trở thành nước không nguồn, cây không rễ.

Thật ra Diệp Hạo ngược lại không muốn làm chuyện tuyệt hậu này. Vấn đề là hắn không làm, Thánh vực cũng sẽ làm.

- Ta rất hiếu kì trong lòng của ngươi có một tia áy náy không ?

Hồng Phấn nhìn Diệp Hạo trừng mắt nhìn.

Nghe vậy Diệp Hạo hỏi ngược lại Hồng Phấn.

- Ta chỉ rút huyết mạch của Cơ giới thế giới, mà ngươi lại muốn chôn vùi toàn bộ Cơ giới thế giới.

- Chú ý lời nói của ngươi, là tộc của ta.

Hồng Phấn nhấn mạnh.

- Ta cũng không phải chủ động muốn.

- Có khác nhau sao?

- Đương nhiên là có rồi.

- Ta cảm thấy tương lai ngươi sẽ có thành tựu rất cao.

- Vì sao nói như vậy?

- Bởi vì da mặt ngươi dày.

- Ông già ngươi.

Hồng Phấn nói xong lập tức đánh tới Diệp Hạo. Diệp Hạo vung tay lên đánh ra một lực lượng nhu hòa.

Mắt thấy lực lượng này chuẩn bị đánh tới trên người Hồng Phấn, sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi, bởi vì đúng lúc này một bóng người quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Không phải Hồng Phấn thì còn ai đây?

Vấn đề là Hồng Phấn không phải đang ở phía trước Diệp Hạo sao?

Hồng Phân nhếch môi lên lộ ra một hàm răng trắng cánh tới bả vai Diệp Hạo. Theo bản năng Diệp Hạo muốn phản kháng, nhưng ngay sau đó hắn lại ngừng lại, hắn sợ sẽ đánh vỡ răng của Hồng Phấn. Nhưng rất nhanh Diệp Hạo đã hối hận. Bởi vì hắn cảm nhận được nơi bị Hồng Phấn cắn đã xuất hiện vết máu.

- Ngươi... là chó à?

Diệp Hạo hít vào một ngụm khí lạnh.

- Ngươi nói lại xem?

Hồng Phấn giơ nắm đấm lên thị uy.

Diệp Hạo nhìn bả vai mình một hồi, một vết máu đỏ sẫm, vẫn còn đang chảy máu không ngừng.

- Nếu nói ra, ta lại cắn ngươi?

Hồng Phấn nhe ra hai răng nanh hừ lạnh nói.

- Được được được, ta sai rồi.

Diệp Hạo khe khẽ lắc đầu.

Lúc này Hồng Phấn mới thôi.

- Vừa rồi ngươi sử dụng thần thông nào vậy?

- Thuấn Ảnh chi thuật.

- Là sao?

- Ý là ta có thể thuấn di đến nơi mà thần niệm của ta có thể chạm tới.

Hồng Phấn vừa cười vừa nói.

- Vậy vừa rồi ta... ?

- Vừa rồi ngươi đánh trúng cái bóng của ta.

- Có thể dạy ta không?

Diệp Hạo xấu hổ nói.

- Được.

- Thật?

Diệp Hạo cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Miễn ngươi truyền thụ cho ta thần thông vừa rồi là được.

- Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền?

- Không được.

- Đó là bản nguyên công pháp diễn sinh ra thần thông.

- Như vậy à.

Hồng Phấn nghĩ một hồi nói.

- Vậy ngươi truyền thụ cho ta Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền đi?

- Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền là do một vị tiền bối truyền thụ cho ta, trước khi không được sự đồng ý của hắn ta cũng không thể tùy tiện mà truyền thụ cho ngươi được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn từ chối. Cũng không phải Diệp Hạo không nỡ Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền, mà là do Diệp Hạo cảm thấy Thuấn Ảnh chhi thuật không giá trị bằng Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền.

- Thật không có tâm.

Hồng Phấn móp méo miệng.

- Ta nói là sự thật.

Diệp Hạo chân thành nhìn Hồng Phấn nói.

- Ai mà tin chứ?

- Hơn nữa ngươi dựa vào ta chiếm được chỗ tốt nhiều như vậy, ngươi cũng không bày tỏ một chút gì sao?

- Nếu ta không mang theo ngươi tới, ngươi có thể có được mặt đất huyết mạch nào sao?

- Ngươi nghĩ hôm nay ta tới Cơ giới thế giới là vì cái gì?

Diệp Hạo bịa chuyện nói.

- Dù cho ngươi không mang ta tới chỗ này, ngươi cho rằng ta tìm không được?

Săc mặt Hồng Phấn cũng thay đổi.

- Ngươi... ?

- Thời Gian chi chủ có thể xem thấu tương lau, chuyện ngày hôm nay sớm đã nằm trong dự đoán của hắn.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngay cả chuyện Thánh vực các ngươi thất bại cũng…

Diệp Hạo nói đến đây lập tức ngậm miệng không nói.

- Ngươi nói cái gì?

Hồng Phấn nhìn sang Diệp Hạo, nghi ngờ.

- Không có gì?

Diệp Hạo nói xong lập tức dời đi chủ đề.

- Ta muốn tu hành.

- Diệp Hạo, ngươi không phải là bằng hữu của ta.

- Xin lỗi, chúng ta vốn đã không phải là bằng hữu.

- Diệp Hạo, ta truyền thụ cho ngươi Thuấn Ảnh chi thuật, ngươi nói cho ta những thứ ngươi biết.

Hồng Phấn trầm ngâm một hồi nghiêm túc nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ngươi phải cam đoan rằng không được gạt ta.

- Ngươi xem ta là người như vậy sao?

Diệp Hạo nghiêm trang nói.

Hồng Phấn lập tức khống chế một sợi thần niệm điểm vào mi tâm Diệp Hạo, Diệp Hạo cẩn thận kiểm tra một hồi, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mauawngf.

Thuấn Ảnh chi thuật tuyệt đối thuộc nhóm thần thông đứng đầu. Bàn về giá trị cơ hồ có thể sánh ngang cùng với Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền.

- Bây giờ có thể nói cho ta biết được chưa?

Lúc này Hồng Phấn mở miệng nói.

- Lần này Thánh vực các ngươi chinh phạt Cơ giới thế giới sẽ thất bại.

Diệp Hạo nào biết cái quái gì, nhưng cũng không thể nói với Hồng Phấn rằng mình đã lừa nàng được?

- Vì sao lại thất bại?

Hồng Phấn nghiêm túc hỏi.

Trong nhận thức của Hồng Phấn, Cơ giới thế giới đã sớm là vật trong túi. Thánh vực không thể nào thất bại được.

- Năm đó Thời Gian chi chủ đúng thật đã nói câu này.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng lão tổ Đằng gia cũng đồng ý với hắn. Trong lòng hắn cũng hết hồn, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mình đã đoán trúng?

- Ngươi biết điều gì?

Hồng Phấn bất an nhìn lão tổ Đằng gia.

- Năm đó Thời Gian chi chủ chỉ để lại câu này rồi cũng không tiếp tục nói nữa.

Lão tổ Đằng gia lắc đầu.

- Một câu nói của ngươi không hề đáng với Thuấn Ảnh chi thuật.

Hồng Phấn lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Nếu tộc của ngươi không muốn tổn thật nặng nề thì nên lập tức kết thúc kế hoạch trước mắt đi.

Diệp Hạo ra vẻ thâm trầm nói.

- Ta có thể nói cho ngươi chỉ như vậy thôi, về phần làm thế nào, là chuyện của các ngươi.

- Tộc của chúng ta đã mưu đồ nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói buông tha là buông tha được?

Hồng Phấn cắn răng nói.

- Đó là chuyện của các ngươi.

Diệp Hạo nói xong cũng nhắm mắt lại.

- Ta phải tu hành.

Ánh mắt Hồng Phấn lóe lên một hồi, cuối cùng vẫn nhắm mắt tu hành. Mặc kệ Diệp Hạo nói thật hay giả, hiện tại Thánh vực sẽ không hành động vào Cơ giới thế giới. Chỉ là Hồng Phấn ghi tạc lời Diệp Hạo nói trong lòng, nàng chuẩn bị trở lại sẽ thương nghị một hồi với lão tổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận