Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 883: Thật sự là huynh đệ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

Nhìn bóng lưng Lâm Hồng rời đi, Vương Bân hung hăng trừng Hiểu Minh một cái.

- Gia hỏa ngươi hại chết ta rồi.

- Tông Chủ, ngươi đừng lo lắng.

Hiểu Minh nói nhỏ.

- Im miệng.

Vương Bân nhìn thấy Hiểu Minh không có một chút sợ hãi nào thì có một cảm giác muốn chụp chết hắn.

Mẹ nó.

Chẳng lẽ hôm nay bản thân phải chết ở đây sao?

Vương Bân rất muốn khóc a.

Lúc Lâm Hồng tìm được Diệp Hạo thì hắn đang trong thư phòng nói chuyện với Vô Danh.

- Ta nói Diệp Hạo ngươi như thế nào, sao ngươi có thể có chiến lực Tiên Tôn được đây?

Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Ta chiếm được một chút tạo hóa.

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi mẹ nó hấp thu nhiều trớ chú như vậy mà còn có thể lấy được tạo hóa?

Vô Danh có cảm giác mộng bức.

- Lấy được tạo hóa này có ý tứ gì?

Diệp Hạo nhìn Vô Danh nói:

- Hiện tại, ta còn chưa đột phá đây, ngươi thì đã đạt đến Kim Tiên hai mươi bảy chuyển rồi.

- Cắt, nói giống như ngươi không thế đột phá? Tên gia hỏa nhà ngươi hoặc không đột phá, hoặc đột phá liên tục.

Vô Danh nhếch miệng nói:

- Ta có một cảm giác gia hỏa ngươi sắp không kiên trì được nữa.

Diệp Hạo hơi kinh ngạc nhìn Vô Danh nói:

- Nhãn lực không tệ lắm, nhưng lần này ngươi đến đây sẽ không phải chỉ đến tham gia đại điển khai tông của ta chứ?

- Ta đến gọi ngươi đi Tiên Đình.

- Đi Tiên Đình làm gì?

- Ta bị hành hạ, ngươi giúp ta lấy lại danh dự.

- Ngươi mạnh như vậy, ai có thể hành hạ được ngươi?

- Bên trong Tiên Đình phần lớn là Yêu Nghiệt, được không?

Nghe vậy, vẻ mặt Vô Danh như đưa đám nói:

- Khóa này của chúng ta xuất hiện hơn bốn mươi người!

- Hơn bốn mươi người?

Diệp Hạo mở to hai mắt nhìn:

- Sao lại nhiều như vậy?

- Phần lớn đều đến từ Trung Vực, hơn nữa ngươi biết không, còn có mấy vị căn bản không thèm tham gia cái gọi Tranh Bá Tái.

Vô Danh nhìn Diệp Hạo nói:

- Trừ cái đó ra còn có lần trước, đệ nhất một giới a.

- Đến nơi đó, ta mưới biết bản thân chỉ là cặn bã.

- Được, ngươi có phải cặn bã không thì ta không biết, nhưng ngươi tuyệt đối không phải yếu nhất.

- Ta không tranh luận vấn đề này nữa, ta muốn hỏi ngươi khi nào mới đi Tiên Đình?

- Tiếp qua một đoạn thời gian nữa đã.

- Đến lúc đó ta cùng đi.

- Ta có khả năng tám đến mười năm nữa a.

- Vậy thì ta sẽ chờ ngươi tám đến mười năm.

Nghe như thế, Diệp Hạo quái dị nhìn Vô Danh nói:

- Ta nói này, có phải ngươi đắc tội người nào hay không?

- Cái này…

Vô Danh gãi gãi đầu nói:

- Ta thích một cô gái.

- Sau đó thì sao?

- Ta theo đuổi cô gái đó.

- Sau đó nữa.

- Sau đó ta bị nàng đánh cho một trận.

- Nữ bạo long?

- Cho nên ngươi phải giúp ta đánh cô ta một trận.

- Cô ta chính là người mà ngươi thích a.

- Bây giờ ta không thích cô ta nữa.

- Chỉ bởi vì đánh ngươi một trận.

- Ừm.

- Được, đến lúc đó ta đi nhìn xem.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ nói.

Hắn đối với cô gái thần bí đó sinh ra hứng thú.

Mà lúc này, thư phòng vang lên tiếng đập cửa.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua nói:

- Lâm Hồng, vào đi.

Lâm Hồng đi vào nói:

- Công tử, ngươi có biết một người gọi là Hiểu Minh không?

- Hiểu Minh?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói:

- Ở đâu?

- Ngươi thật nhận biết?

- Biết chứ.

- Vị kia nói hắn là huynh đệ của ngươi.

- Không sai a.

Diệp Hạo nói xong đứng dậy:

- Hắn ở đâu? Dẫn ta đi.

- Mời công tử đi theo ta.

Lâm Hồng vội nói.

Vô Danh nghe vậy cũng vội đứng lên.

- Ta cũng muốn kiến thức huynh đệ của Diệp Hạo một chút.

Vô Danh cảm thấy huynh đệ của Diệp Hạo nhất định là nhân vậy kinh thiên động địa.

Bản thân phải kết giao một phen.

Cảm giác chờ đợi tuyên án là cực kỳ dày vò.

Hiện tại, Vương Bân đang có cảm giác này.

Ngay lúc đó, Vương Bân đột nhiên nghe được từng tiếng kinh hô.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo là ngươi có thể gọi hả?

- Sao Diệp Tông Chủ lại tới đây?

Khi Khu vực Huyền Cấp chấn kinh thì nhìn thấy Diệp Hạo đi về chỗ Hiểu Minh.

- Diệp Hạo.

Hiểu Minh thấy Diệp Hạo vội hô to.

Khóe miệng Vương Bân giật một cái.

Mẹ nó.

Ngươi đừng gọi thẳng tên húy như vậy được không?

Nhưng sau một khắc, Vương Bân khiếp sợ nhìn thấy trên mặt Diệp Hạo lộ ra một nụ cười.

- Hiểu Minh, đã lâu không gặp.

- Diệp Hạo, ngươi có biết những năm nay ta luôn nghe ngóng tin tức của ngươi hay không?

Hiểu Minh u oán nói.

- Cách nói của ngươi giống như ta là một nam nhân phụ lòng ngươi vậy.

Diệp Hạo cười nói.

- Vì tấm Thần Hành Phù mà ta đã bán tất cả những gì có thể rồi đó.

Hiểu Minh lấy ra một tấm Thần Hành Phù nói.

- Không dễ dàng a.

- Rất không dễ dàng.

Hiểu Minh nói đến đây vội kép Vương Bân tới nói:

- Diệp Hạo, vị này là Tông Chủ Truy Phong Tông - Vương Bân.

- Vương Bân bái kiến Tông Chủ.

Vương Bân đè nén kích động trong nội tâm nói.

Mẹ nó.

Hiểu Minh thực sự là huynh đệ của Diệp Hạo?

Phát, phát, phát.

- Ta nhớ kỹ Truy Phong Tông các ngươi cũng đã đầu nhập Viêm Hoàng Tông rồi nhỉ?

Diệp Hạo nhìn Vương Bân nói.

- Vâng, Tông Chủ, bây giờ ta là một chấp sự của Viêm Hoàng Tông.

- Lâm Hồng, ngươi tăng chức vị của Vương Bân lên đi.

Diệp Hạo nhìn Lâm Hồng nói.

- Tuân mệnh.

Lâm Hồng vội nói.

Chấp Sự với Chấp Sự cũng có khác nhau.

Đây cũng có Tam Lục Cửu Đẳng a.

Giống như Lâm Hồng có thể quản lý Vương Bân.

- Cảm ơn Tông Chủ.

Vương Bân kinh hỉ cảm tạ.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu:

- Hiểu Minh, Thải Hàm, đi, đi thư phòng của ta.

Hiểu Minh và Thải Hàm chuẩn bị rời đi thì Hiểu Minh đột nhiên nghĩ tới cái gì:

- Diệp Hạo, ngươi có thể giúp ta một việc được không?

- Giúp cái gì?

- Lần này, nếu không nhờ có Tiểu thư Đường Văn Văn giúp đỡ thì ta chỉ sợ sẽ không đến được Viêm Hoàng Tông.

Hiểu Minh chỉ Đường Văn Văn cách đó không xa:

- Tiểu thư Đường Văn Văn bị bệnh rất nặng, ngươi xem thủ có thể mời một Đan Sư Chủ Cấp trị liệu cho cô ấy được không?

- Chuyện này đơn giản.

Diệp Hạo thuận miệng nói:

- Đường Văn Văn, ngươi đi theo ta.

Trái tim cô bỗng chậm nữa nhịp.

Đường Quốc Hào thấy con gái đờ ra vội vàng nháy mắt:

- Văn Văn, Văn Văn, Văn Văn.

Lúc này, cô mới như tỉnh từ giấc mộng chạy tới bên người Diệp Hạo.

Bởi vì Đường Văn Văn quá kích động nên tạng phủ lắc lư, sau đó cô ho kịch liệt, một ngụm máu tươi phung lên quần áo của Diệp Hạo.

Diệp Hạo mặc quần áo Thiên Tằm Ti màu trắng.

Nhìn vết máu đỏ thâm phía trên, Đường Quốc Hào có cảm giác muốn ngấc đi.

Bởi vì Đường Văn Văn không những phun lên người Diệp Hạo mà còn phun lên mặt hắn nữa.

Nguyên bản không mặt cô đã trắng bệch giờ càng thêm trắng.

Lâm Hồng quát lớn:

- Ngươi…

Diệp Hạo trừng Lâm Hồng một cái nói:

- Cô ấy cũng không phải cố ý, trách mắng loạn cái gì?

Nói xong, Diệp Hạo dùng tay áo lau sạch sẽ máu trên mặt, sau đó nói:

- Lâm Hồng, ngươi dẫn Đường Văn Văn đi tìm Thanh Thanh đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận