Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1639: Tâm cơ của Tiểu Lãm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Vậy tiền thưởng của ta đâu?

Tiểu Duyệt gấp rút hỏi.

- Tiền lương còn không có, ngươi còn muốn tiền thưởng?

Ánh mắt của Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự nhìn Tiểu Duyệt tựa như nhìn người ngu.

- Vậy ta không từ chức nữa.

Tiểu Duyệt luống cuống.

150 vạn tiền thưởng nha.

Trước đó Tiểu Duyệt còn lập kế hoạch sẽ đổi cho Phụ Mẫu một căn nhà tốt hơn.

- Ngươi coi Công Hội là nơi muồn từ chức thì từ chứ, muốn ở lại thì ở lại sao?

Sắc mặt người Chủ Quản âm trầm quát lớn.

- Thế nhưng mà...

Tiểu Duyệt mới vừa nói đến đây đã bị Chủ Quản cắt ngang

- Ngươi có thể đi.

- Chủ Quản.

Tiểu Duyệt cầu khẩn nói.

- Lời ta nói ngươi không nghe?

Khi hắn nói câu nói này đã vận dụng một tia uy áp.

Sắc mặt Tiểu Duyệt trắng bệch, nhưng dù cho không cam tâm vẫn không thể không rời đi.

Tiểu Duyệt biết mình đã bị Chủ Quản lừa.

Nhưng nàng có thể làm thế nào?

Cũng ngay thời khắc này, Tiểu Duyệt mới hiểu rõ lòng người đến bây giờ không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.

Sau khi Tiểu Duyệt thất hồn lạc phách rời đi, một thân ảnh tinh tế từ bên trong Ám Môn đi ra.

Vị này không phải Tiểu Lãm thì còn ai vào đây.

Tiểu Lãm ngồi trên đùi Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự, mị nhãn như tơ nói.

- Chủ Quản, biện pháp ta dạy ngươi hữu dụng không?

- Ta thông qua quan hệ đã đưa đơn của Tiểu Duyệt lấy được lên người ngươi rồi.

Hắn vừa nói vừa vuốt ve Tiểu Lãm

- Ngươi nói xem, ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào?

- Ta đều đã đưa tới cửa, tùy ngươi giày vò, có được không?

Tiểu Lãm nói xong, liếm liếm bờ môi.

- Vì đả thông những quan hệ này, ta đã bỏ ra không ít tiền đó.

Sau khi hắn nghe Tiểu Lãm nói vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

- Chia năm năm như thế nào?

Tiểu Lãm nghĩ một lát, nói.

- Ngươi nên rõ ràng nếu như không có ta, ngươi ngay cả một xu cũng không chiếm được.

Thanh âm của Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự không khỏi lạnh xuống.

Hắn cũng đã nói ra trắng trợn như vậy.

Thế nhưng Tiểu Lãm lại cứ không hiểu quy củ.

- Ba bảy.

Hắn không nói, ánh mắt ngày càng băng lãnh.

Tiểu Lãm không khỏi rùng mình một cái, nàng nhìn thấy sát khí trong mắt đối phương.

Tiểu Lãm không biết đối phương có dám giết mình hay không, nhưng nàng biết đối phương dám đối phó mình.

- Một chín.

Tiểu Lãm cắn răng một cái, trong lòng có chút khuất nhục nói.

- Tiểu Lãm, khi ngươi thấy rõ bản thân, mới có thể đi lâu dài.

Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói.

Nghe hắn nói như, Tiểu Lãm liền nổi giận, nàng phủi mông một cái rồi từ trên đùi hắn đứng lên.

- Ta cũng đã nói một chín, không nghĩ đến ngươi còn không biết đủ.

Tiểu Lãm gầm thét

- Vậy mọi người ai cũng không có gì.

- Ngươi biết rõ mình đang nói gì không?

- Ta rất rõ ràng ta đang làm gì?

Tiểu Lãm nhìn chằm chằm Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự, nói

- Ta trước khi đến đây đã nói chuyện này cho vài người bạn tốt mà ta biết, nếu như ta xảy ra chuyện, bọn họ sẽ lập tức thượng cáo, đến lúc đó không biết ngươi còn có thể an ổn làm chức Chủ Quản này hay không?

Nghe thế, sắc mặt tên Chủ Quản không khỏi thay đổi.

Chợt trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nói.

- Tiểu Lãm, vừa rồi ta nói giỡn thôi, cứ dựa theo ngươi nói một chín phân chia đi.

- Một chín có thể, bất quá là ta chín.

- Ngươi đừng quá phận.

Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự tức giận quát.

- Ta quá phận hay ngươi quá phận?

Tiểu Lãm lạnh lùng nhìn hắn, nói

- Ta cũng đã nhượng bộ đến bậc này, kết quả ngươi mẹ nó còn không thỏa mãn? Chuẩn bị đưa ta 1000 hay 800? Hôm nay ta nói rõ ràng, ta chín ngươi một, thiếu một Tiên Thạch cũng không được.

- Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?

Trong mắt Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự toát ra sát ý không hề che giấu.

- Hiện tại toàn bộ Công Hội đều biết rõ lần này ta làm thành, 1 canh giờ sau Hội Trưởng Công Hội sẽ tự mình ban thưởng.

Tiểu Lãm nhìn chằm chằm Chủ Quản Bộ Phận Nhân Sự nói

- Ngươi có gan thì hiện tại động thủ, đến lúc đó thử xem Hội Trưởng đại nhân có bỏ qua ngươi không?

Nghe được như thế, tên Chủ quản hơi sợ.

Hắn muốn chuyện này qua thật nhẹ nhàng, bèn nói.

- Một chín quá ít, chia đôi đi.

Hắn quyết định thỏa hiệp.

- Ta đã nói, một chín, thiếu một phân cũng không được.

Tiểu Lãm khí phách nói.

- Ngươi có mệnh để dùng số tiền kia sao?

Chủ Quản gầm nhẹ nói.

- Việc này không cần ngươi lo.

Tiểu Lãm ha ha cười nói.

- Tiểu Lãm, 6 - 4, chỉ cần ngươi dựa theo tỉ lệ này phân chia, ta cam đoan sẽ không ra tay với ngươi, ta còn đề bạt ngươi lên Tổ Trưởng, ngươi xem thế nào?

Hắn vẫn muốn cố gắng.

Tiểu Lãm khinh bỉ nhìn hắn.

- Đến hiện tại ngươi còn nói 6 - 4? Nếu lúc trước nói thế, ta có lẽ đã đáp ứng rồi, nhưng hiện tại ngươi không còn cơ hội.

Nói xong câu nói này, Tiểu Lãm xoay người rời đi.

Thân hình tên Chủ Quản lóe lên ngăn lại đường đi của Tiểu Lãm.

- Muốn động thủ sao?

Tiểu Lãm hài hước nhìn hắn.

Hắn hung hăng thở hổn hển mấy ngụm khí thô, cuối cùng vẫn mặc cho Tiểu Lãm rời đi.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)

. . .

Tiểu Duyệt thất hồn lạc phách về tới nhà.

Mới vừa đến cửa cửa đã thấy cô dì chú bác của nàng, thậm chí còn có những thân thích không đến nỗi thân quen tới.

Bọn họ đều dùng một ánh mắt hâm mộ nhìn Phụ Mẫu nàng.

- Thiệu Nghị sinh một khuê nữ tốt nha.

- Năm đó ta nhìn Tiểu Duyệt đã biết tương lai rất có tiền đồ, ngươi nhìn xem hiện tại Tiểu Duyệt có phải phát đạt rồi không.

- Tiểu Duyệt từ nhỏ đã nhạy bén hơn các hài tử khác, lúc đó ta khẳng định nàng lớn lên sẽ làm việc lớn.

- Đúng vậy, Nhị Ca, nhà các ngươi phát đạt rồi, đừng quên đám thân thích nghèo như chúng ta.

- Nói gì vậy? Lão Nhị là người như vậy sao?

- Là ta sai, Lão Nhị từ nhỏ đã trượng nghĩa, hiện tại phát đạt làm sao có thể quên chúng ta?

Thiệu Nghị cùng Hàn Xảo đều có chút không thích ứng, trên mặt bọn họ mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Những năm nay, nhà bọn hắn đều trải qua rất khó khăn, đám thân thích này có người nào ngó qua?

Bây giờ nghe nói nhà bọn hắn chiếm được một khoản tiền lớn, bọn họ liền bay vào bấu víu quan hệ.

Lúc này Hàn Xảo thấy được Tiểu Duyệt đi tới, vội vàng đi về phía nàng hô.

- Tiểu Duyệt.

Tiểu Duyệt thấp giọng hỏi

- Mẹ, bọn họ sao lại tới đây?

- Thời điểm con truyền Truyền Tấn Ngọc Phù, đại nương của con cũng ở đây, ai ngờ bà ấy vừa nghe xong đã truyền ra.

Kỳ thật chuyện này cũng trách không được Hàn Xảo, nàng cũng không biết chuyện này.

- Tiểu Duyệt, đây là Nhan Đan đại nương mua cho con để chúc mừng, sau khi ăn vào có thể giúp da dẻ con trắng trẻo hơn.

Một trung niên phụ nhân đi nhanh đến bên người Tiểu Duyệt, vừa nói vừa đưa cho nàng một bình ngọc.

- Tiểu Duyệt, đây là váy đuôi cá Tam Thẩm mua cho con, kiểu mới nhất năm nay đó, ta cảm thấy xứng với khí chất của con.

- Tiểu Duyệt, đây là bánh quế Tứ di mua cho con, ta nhớ kỹ khi còn bé con thích ăn cái này nhất.

- Tiểu Duyệt hiện tại cũng không phải tiểu hài tử, còn ăn bánh quế gì nữa? Tiểu Duyệt, nhìn xem chị dâu mua cho muội cái gì nè...

- . . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận