Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2967: Điên Cuồng Ban Thưởng.

- Một quyền này cho dù là tiềm lực Quá Khứ cảnh hậu kỳ cũng phải thận trọng.

Hi Vọng nhẹ nhàng nói.

- Mấu chốt là quyền thứ hai mươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Cửu Cung chúa tể cũng đã nói cản được hai mươi chiêu của hắn mới lấy được thứ tự.

Như vậy hiển nhiên chiêu thứ hai mươi cũng không thể nào tiếp được dễ dàng.

- Nếu như vậy Dương Kiến Bạch cản được hai mươi chiêu cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Hạo Thương suy nghĩ một chút nói.

- Hạo Thương phải có cơ hội trùng kích một trăm người đứng đầu.

Diệp Hạo nhìn Hạo Thương một nói.

- Một trăm người đứng đầu sao?

Hạo Thương lẩm bẩm nói.

Phải biết nó đại diện cho toàn bộ Cửu Cung vực.

- Cũng không biết ta có thể đi đến một trăm người đứng đầu không?

Hạo Thương âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Ai mà không muốn nằm trong một trăm người đứng đầu chứ?

Tạm thời không bàn đến có được ban thưởng cái gì không, chỉ mỗi danh vọng thôi cũng chính là thứ không có gì thay thế được.

Mười bảy chiêu!

Mười tám chiêu!

Mười chín chiêu!

Khi Cửu Cung chúa tể oanh ra quyền thứ hai mươi, quyền ý đầy trời hoá thành một chuôi chiến kiếm vô kiên bất tồi.

Nhưng chuôi chiến kiếm này còn chưa chen ra được, Dương Kiến Bạch đã hét hơn một tiếng.

Lực lượng sóng âm bá đạo gào vỡ sơn hà.

Chuôi chiến kiếm bịch một tiếng bể nát.

Toàn trường xôn xao!

- Dương Kiến Bạch mạnh như vậy sao?

- Sao hắn lại làm được?

- Dương Kiến Bạch có cơ hội lọt vào một trăm người đứng đầu.

- Bá đạo.

- Không biết Dương Kiến Bạch còn thiếu thị nữ hay không?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi cảm thấy Dương Kiến Bạch có thể để ý dạng người như ngươi sao?

Thần sắc của Cửu Cung chúa tể vẫn không hề có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn vẫn ra quyền về phía Dương Kiến Bạch, chỉ là lúc này quyền ý càng mạnh hơn.

Hai mươi mốt chiêu!

Hai mươi hai chiêu!

Hai mươi ba chiêu!

Khi Dương Kiến Bạch tiếp đến chiêu thứ hai mươi tám, hắn đã vận dụng rất nhiều thủ đoạn.

Đến lúc này hắn cũng đã dùng hết át chủ bài.

- Nhất định phải xông vào một trăm người đứng đầu.

Ở sâu trong nội tâm Dương Kiến Bạch tràn đầy lửa giận.

Ầm!

Thân thể Dương Kiến Bạch bị oanh lui vài trăm mét xa, một ngụm máu tươi theo yết hầu chảy xuống.

Giờ khắc này ngũ tạng lục phủ của hắn đều đang run không ngừng, một cỗ đau đớn khó có thể nói được trải rộng toàn thân.

- Hai mươi chín chiêu.

Dương Kiến Bạch nhìn về phía Cửu Cung chúa tể nói.

- Chiêu thứ hai mươi chín ngươi không tiếp nổi.

Cửu Cung chúa tể lãnh đạm nói.

- Không thử một chút làm sao biết ta không tiếp nổi?

Dương Kiến Bạch lạnh giọng nói.

- Hừ.

Cửu Cung chúa tể hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền còn bá đạo hơn cả trước kia.

Không gian sụp đổ, vạn vật điêu linh.

Quyền ý bên trong một quyền này khiến trật tự xung quanh đây cũng phải vặn vẹo.

Dương Kiến Bạch hét lớn một tiếng, lực lượng ẩn núp trong cơ thể, trong nháy mắt tràn ngập đến toàn thân.

Sau lưng hắn xuất hiện một hư cảnh cực lớn.

Hư ảnh kia, chân đạp ngân hà, quanh thân tràn ngập lôi đình giống như diệt thế.

Đây là lực lượng của nhất mạch Dương Kiến Bạch, bị hắn dùng bí thuật cưỡng ép lấy ra một tia lực lượng.

Oanh!

Lôi đình giáng lâm.

Đáng tiếc rằng vẫn không thể nào đánh phá được vùng thế giới này.

Quyền ý kinh khủng vô tình đánh vào trong cơ thể của hắn.

Thân thể Dương Kiến Bạch vô lực rơi xuống phía sau.

Hắn gắng gượng muốn đứng lên nhưng lại phát hiện chỉ hơi động đậy hắn cũng không thể làm được.

- Ta nhận thua.

Dương Kiến Bạch khổ sở nói.

Hắn cho rằng mình có thể đón được chiêu thứ ba mươi của Cửu Cung chúa tể, nhưng chưa từng nghĩ rằng ngay cả chiêu thứ hai mươi chín cũng không đón được.

Natasha loé lên một cái liền xuất hiện ở bên người Dương Kiến Bạch, nàng vội vàng đưa cho Dương Kiến Bạch một viên đan dược nói.

- Đây là thánh đan trị thương của Tinh Linh tộc ta, ngươi mau ăn đi.

Sau khi ăn vào, Dương Kiến Bạch tràn ngập cảm kích nói.

- Tạ thánh nữ điện hạ.

- Khách khí.

Natasha nói khẽ.

- Đây là lệnh bài thân phân của ngươi.

Đúng lúc này Cửu Cung chúa tể ném cho Dương Kiến Bạch một lệnh bài.

- Bây giờ ngươi khắc tên của mình lên lệnh bài, cái tên này sẽ lập tức xuất hiện ở trên Thiên Bảng.

Dương Kiến Bạch nhìn lệnh bài kim sắc trong tay nói.

- Tiền bối, lệnh bài này này ngoại trừ để biết được xếp hạng ra còn có tác dụng gì không?

- Lệnh bài được chia làm bốn loại, lệnh bài ngân sắc, lệnh bài kim sắc, lệnh bài tử kim, lệnh bài kim cương.

Cửu Cung chúa tể lạnh nhạt nói.

- Bốn loại lệnh bài này phân biệt ứng với thành viên dự bị, xếp trong nhóm một ngàn, xếp trong nhóm một trăm, xếp trong nhóm mười người đứng đầu.

Dừng một chút Cửu Cung chúa tể nói tiếp.

- Bốn loại lệnh bài này đều có thể che chở cho các ngươi an toàn, nói cách khác trừ phi các ngươi khiêu chiến ra, ai cũng không thể động thủ với các ngươi được.

- Vả lại lệnh bài ngân sắc có thể triệu hoán một chiến linh Siêu Thoát cảnh sơ kỳ giúp ngươi chiến đấu, lệnh bài kim sắc có thể triệu hoán một chiến linh Siêu Thoát cảnh hậu kỳ giúp ngươi chiến đấu, lệnh bài tử kim có thể triệu hoán một chiến linh Tương Lai cảnh sơ kỳ giúp ngươi chiến đấu, lệnh bài kim cương có thể triệu hoán một chiến linh Tương Lai cảnh hậu kì giúp ngươi chiến đấu

Làm Cửu Cung chúa tể nói đến đây toàn trường vì đó xôn xao.

Lệnh bài Ngân sắc có thể triệu hoán chiến linh Siêu Thoát cảnh sơ kỳ để giúp mình chiến đấu?

Nếu như vậy trật tự chẳng phải sẽ bị thay đổi rồi sao?

- Tiền bối, cứ như vậy mà nói trật tự...?

Một lão Thần Hoàng lo lắng hỏi.

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì?

Cửu Cung chúa tể bình tĩnh nói.

- Thật ra chuyện này không phải chỉ là ý của mỗi mình ta, mà tám đại Chúa Tể khác cũng vậy. Về phần nguyên nhân, tương lai ngươi sẽ hiểu.

Đám người yên lặng.

Bọn họ nhận ra thời đại của bọn hắn đã kết thúc.

Các đại thế lực có cường giả Siêu Thoát cảnh cũng không có bao nhiêu.

Nhưng bây giờ những thiên kiêu này còn lấy được chiến linh Siêu Thoát cấp, có thể tưởng tượng được những thiên kiêu này nhất định sẽ chiếm một lượng lớn tài nguyên trước.

Đến lúc đó không nói thiên hạ đại loạn cũng không khác gì nhiều.

Lông mày Hi Vọng không khỏi nhíu lại.

- Lần này không biết sẽ chết bao nhiêu người?

- Ngươi không nhìn ra được ý muốn của Cửu Cung chúa tể.

Diệp Hạo lo lắng nói.

- Cái gì?

Hi Vọng không hiểu hỏi.

- Chín đại Chúa Tể chấp nhận trật tự sụp đổ cũng phải để thế hệ tuổi trẻ nhanh chóng trưởng thành, điều này có nghĩa gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?

Diệp Hạo nhìn Hi Vọng nói.

Sắc mặt Hi Vọng hoàn toàn thay đổi.

- Ý của ngươi là...

- Không sai, thiên địa đại biến sắp tới rồi.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Đợi đến khi Dương Kiến Bạch được Natasha nâng đỡ rời đi, Cửu Cung chúa tể nhìn xung quanh toàn trường nói.

- Còn có ai muốn khiêu chiến?

- Ta tới.

Hạo Thương nói xong liền thả người nhảy lên.

Đừng nhìn Hạo Thương ở trước mặt Diệp Hạo không chịu nổi một kích, nhưng hắn lại thoải mái tiếp nhận hai mươi chiêu của Cửu Cung chúa tể.

Hai mươi bốn chiêu!

Hai mươi lăm chiêu!

Hai mươi sáu chiêu!

Hạo Thương dù đánh sống đánh chết cũng không thể đón được chiêu thứ hai mươi bảy.

Hi Vọng đỡ Hạo Thương đi xuống lôi đài rồi nói khẽ.

- Ngươi đã làm rất tuyệt.

- Thì ra giữa ta và Dương Kiến Bạch lại chênh lệch lớn như vậy.

Hạo Thương có chút bị đả kích nói.

- Đợi chút nữa ta lên đài thời điểm chẳng phải ngươi không muốn sống luôn sao?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Ngươi có thể đừng đả kích ta như vậy được không?

Hạo Thương đáp lại Diệp Hạo.

- Đây là một đại thế, tương lai chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Hạo Thương nói.

- Thất bại nhất thời thì đã là gì? Ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận