Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3220: Đổi Ý

Ngay khi nhận ra được điểm đó, Chu Lập Hoài liền muốn đổi ý.

- Chờ chút, ba trăm hoàng thạch ta không bán.

Chu Lập Hoài lập tức trở mặt nói.

Hắn không biết Thổ nhưỡng Thần Hoàng cấp có hiệu quả gì, nhưng không phải chỉ ba trăm khối hoàng thạch là có thể mua được.

- Vừa rồi ngươi cũng đã nói rõ ràng, khoáng mạch này là của ta.

Hai mắt Diệp Hạo không khỏi híp lại.

- Ta đã từng nói sao?

Chu Lập Hoài vừa nói đến đây, bên cạnh hắn liền xuất hiện một bóng người.

Ngoài bản tôn của hắn ra thì còn là ai?

- Thật sự ta đưa cho ngươi ba trăm hoàng thạch là đã rất nể mặt ngươi rồi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Nếu ngươi đã tham lam như thế, cũng đừng trách ta không khách khí.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, hắn vươn một bàn tay đánh tới Chu Lập Hoài.

Một chưởng này đánh nát toàn bộ thiên địa xung quanh.

Con ngươi Chu Lập Hoài co rụt lại.

Kính tượng phân thân của hắn không phải là đối thủ của Diệp Hạo thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả khi bản tôn hắn xuất hiện, hắn phát hiện vẫn không thể nào chống lại một kích này.

Bịch một tiếng Chu Lập Hoài bị đánh mạnh đập xuống mặt đất.

- Ngươi . . . Sao ngươi có thể mạnh như vậy?

Chu Lập Hoài bất an nhìn Diệp Hạo nói.

Chẳng lẽ Diệp Hạo phải nói cho Chu Lập Hoài biết vừa rồi hắn vận dụng Đại Lực Chưởng?

Đây chính là một trong ba đại thần thông đỉnh cấp mà Khương Sùng Minh truyền thụ cho hắn.

Vượt cấp mà chiến, sẽ có độ khó?

- Ngươi không nên lật lọng như thế.

Diệp Hạo từ trên cao nhìn xuống Chu Lập Hoài nói.

- Tổ tiên Chu gia ta có một vị kỳ tài ngút trời gia nhập Võ Tông.

Chu Lập Hoài nhìn Diệp Hạo nói.

Hắn cho rằng khi Diệp Hạo nghe được hai từ Võ Tông sẽ sợ hãi, thậm chí là bất an.

Nhưng từ đầu đến cuối thần sắc của Diệp Hạo vẫn như thường.

- Ngươi không biết Võ Tông?

Chu Lập Hoài đột nhiên nhận ra.

- Ta không cần biết Võ Tông là cái gì.

Diệp Hạo nói xong liền đạp một cước vào người Chu Lập Hoài.

Chu Lập Hoài kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.

- Ngươi . . . Ngươi giết lão tổ?

Chu Sở Vũ tái mặt nói.

- Toàn bộ chuyện này ngươi đều đã nhìn thấy, ai đúng ai sai, ta tin ngươi thấy rõ.

Diệp Hạo nói đến đây liền vận dụng đạo quả của thiên hà Cửu Thiên.

Ầm một tiếng, thần niệm bá đạo vô tình tiến vào trong tiểu thế giới của Chu Lập Hoài.

Diệp Hạo lấy lại ba trăm hoàng thạch rồi thu hồi thần niệm.

Quả thật bên trong tiểu thế giới của Chu Lập Hoài có không ít tài nguyên, nhưng những tài nguyên này Diệp Hạo đều coi thường.

- Lão tổ nhà ngươi chưa chết, chỉ mới ngất đi thôi.

Diệp Hạo nhìn Chu Sở Vũ một cái nói.

- Còn nữa, chỗ khoáng mạch này cũng tặng cho các ngươi, bởi vì thứ có giá trị nhất đã được ta lấy đi.

Nói xong Diệp Hạo liền cùng Phượng Tuyết lái chiến hạm rời đi.

Vào chiến hạm, Diệp Hạo cảm khái nios.

- Sớm biết thế này đã bí mật vào lấy cho rồi.

- Dù sao ngươi cũng là siêu phàm cảnh, ngươi giảng đạo lý với bọn gia hoả đó làm gì chứ?

Phượng Tuyết không hiểu hỏi.

- Ngươi không hiểu.

Sau một lúc Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Trước khi ta tu hành, cái thế giới kia của ta là một xã hội pháp chế.

Đây là gông xiềng đạo đức.

Có nhiều thứ, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại vô hình trói buộc ngươi.

- Không ngờ ngươi lương thiện như vậy.

Phượng Tuyết không tin nói.

- Nhưng khi dính đến tộc đàn lại là chuyện khác.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Những năm này chuyện xấu xa hắn làm không ít.

Nhưng tất cả đề có nguyên nhân.

Chiến tranh tộc đàn.

Không từ thủ đoạn.

Nhưng tu sĩ thiên hà Hồn Thiên không trực tiếp xung đột với Diệp Hạo.

Cho dù có xung đột, cũng là chuyện tương lai.

Bởi vậy nếu có thể tuân thủ theo quy củ, hắn cũng không muốn làm trái với lương tâm của mình.

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu.

- Ta phát hiện ta không thể nhìn thấu được ngươi.

- Nói cứ như ta có thể xem thấu được ngươi vậy.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Phượng Tuyết nói.

- Giống như chuyện làm sao ngươi có thể tới thiên hà Hồn Thiên?

- Không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao? Là vì một lần trùng hợp.

Phượng Tuyết có chút mất tự nhiên nói.

- Có đúng không? Vì sao ta cảm thấy ngươi là do Đế Cơ mang đến?

Lời nói của Diệp Hạo khiến thân thể Phượng Tuyết lập tức cứng ngắc.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Phượng Tuyết có chút kinh hoảng nói.

- Ngươi xem ngươi đi, ngay cả nói đối cũng không biết.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

Phượng Tuyết lại càng trở nên lo lắng.

Từ đầu nàng đã biết tên gia hoả trước mắt nà không đơn giản, nếu hắn động thủ, nàng tuỵêt đối không phải là đối thủ.

- Để cho ta đoán xem, vì sao Đế Cơ lại kêu ngươi truyền thụ truyền thừa của thiên hà Chủng Thiên cho ta?

Diệp Hạo vuốt càm nói khẽ.

- Chẳng lẽ nàng cảm thấy nếu ta tu hàh truyền thừa của thiên hà Chủng Thiên mới có tư cách giao thủ với nàng?

Con ngươi Phượng Tuyết co rụt lại.

Gia hỏa này thật là lợi hại.

Chuyện này cũng có thể đoán ra?

- Kỳ thật ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết cười nói.

- Đế Cơ sử dụng dương mưu, nàng biết rõ ta có thể xem thấu.

- Ngươi . . . ?

- Ta sẽ không làm tổn thương ngươi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi không làm chuyện tổn thương tới ta.

- Nhưng ta đã dẫn ngươi lên một con đường không có lối về.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Ta biết lấy tính khí kiêu ngạo của ngươi chắt chắn sẽ đặt chân đến Siêu Thoát cấp.

- Đúng vậy. Ta tin Đế Cơ cũng đặt chân đến Siêu Thoát cấp.

Nói đến đây Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Không phải Đế Cơ bây giờ cũng bị cắn trả đấy chứ?

- Lấy sự cường đại của Đế Cơ, vô luận là Quá Khứ cảnh hay Tương Lai cảnh, đều có thể chịu được.

Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

- Về phần Kim Thế cảnh, có thể chịu được được không cũng khó nói.

- Phản hệ của hệ thống tu hành các ngươi bá đạo như vậy sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Mạnh như Đế Cơ cũng không chịu nổi.

- Đế Cơ đặt chân đến Kim Thế cảnh vẫn không có vấn đề gì, điểm ấy ta hoàn toàn chắc chắn, nhưng Đế Cơ muốn thoải mái đặt chân đến tuyệt đối không có khả năng.

Phượng Tuyết nghiêm mặt nói. - Đế Cơ thân thể nhất định sẽ xuất hiện dị trạng.

Nghe vậy Diệp Hạo rơi vào trầm tư.

- Được rồi, chuyện tương lai để tương lai lại nói.

Ngay sau đó Diệp Hạo lắc đầu để chuyện này qua một bên.

- Bây giờ chuẩn bị tăng cấp.

- Ngươi vừa mới đặt chân đến Thần Vương cảnh, giờ lại muốn tăng cấp?

Phượng Tuyết giật mình nói.

- Ngươi làm như vậy, tương lai phản phệ sẽ càng khủng bố.

- Tâm thần ta vững như bàn thạch, chẳng lẽ còn sẽ sợ phản phệ?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Nghiêm túc mà nói, đạo quả của ba thiên hà này khác biệt, đạo quả của thiên hà Cửu Thiên có thể ảnh hưởng đến thiên hà Chủng Thiên, nhưng muốn nó làm chủ đạo tuyệt đối không có khả năng.

Phượng Tuyết hết sức nghiêm túc nói.

- Ngươi từ Chân Thần cảnh tăng thẳng đến Thần Vương cảnh, giữa chừng ấy không hề dừng lại, ta khuyên ngươi vẫn nên tìm một nơi củng cố tu vi một đoạn thời gian rồi hãy tiếp tục tăng lên.

- Không quan trọng.

Diệp Hạo khoát tay áo nói.

- Ta đã kêu chiến hạm tìm được một chỗ động thiên phúc địa, sau này ta sẽ ở trong đó tăng tu vi đến Thần Vương cảnh trung giai.

- Vì sao ngươi lại gấp gáp như vậy?

Phượng Tuyết không hiểu hỏi.

- Ngươi hoàn toàn có thể chờ thêm một thời gian mà?

- Bởi vì ta sợ những tên kia không cho ta thời gian.

Diệp Hạo thở dài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận