Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2431: . Cửa Thành Mở Ra

Vương Túy Mặc hướng về toà Thiên Không thành kia nhìn sang. Cũng đúng lúc này, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn tòa cửa thành chậm rãi mở ra. Ngay sau đó một đạo thanh âm vô tận tang thương ở phương thời không này vang lên.

- Người cầm trong tay lệnh bài nhất định phải vượt ải, nếu không sẽ bị quy tắc giết chết.

Theo đạo thanh âm này rơi xuống, từng lệnh bài liền từ trong bốn tòa cửa thành bay ra.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Tất cả tu sĩ đằng không bay lên cướp đoạt lệnh bài. Thế nhưng những tu sĩ đoạt đến lệnh bài kia rất nhanh phát hiện căn bản không cần cướp đoạt lệnh bài. Bởi vì lệnh bài thực sự nhiều lắm. Lấy một thí dụ. Lệnh bài bên trong Hoàng môn xông ra đến mười vạn cái, mà Chân Long trong sân có một vạn hay không cũng là vấn đề.

- Túy Mặc, ngươi đi cướp đoạt lệnh bài, không cần quản chúng ta.

Một thanh niên trọng thương nói.

- Đúng vậy, Túy Mặc, ngươi không thể bỏ qua cơ duyên lần này.

Một thanh niên khác phụ họa nói.

Trên mặt Vương Túy Mặc lộ ra vẻ xoắn xuýt.

- Ta đem bọn hắn bỏ vào bên trong tiểu thế giới của ta.

Diệp Hạo lúc này nói.

- Tiểu thế giới ngươi?

Vương Túy Mặc khẽ giật mình nói.

- Tiểu thế giới ta có chút đặc thù.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Vậy làm phiền.

Vương Túy Mặc nói khẽ.

Diệp Hạo vung tay lên liền thủ mấy thanh niên nam nữ kia vào bên trong tiểu thế giới. Đương nhiên Diệp Hạo không có ngốc đến cấp độ đem tiểu thế giới mình hướng mấy vị này biểu diễn, Diệp Hạo chuyên môn một không gian không quá lớn trong tiểu thế giới chính mình, mà bên trong không gian này, tốc độ thời gian trôi qua giống ngoại giới.

Làm xong Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc nói,

- Ngươi chuẩn bị cướp đoạt địa cấp lệnh bài?

Vương Túy Mặc gật đầu nói,

- Đúng vậy.

- Cẩn thận.

Diệp Hạo chân thành nói.

- Ngươi cũng vậy.

Vương Túy Mặc nhìn Diệp Hạo ôn nhu nói. Hỏa Ly nhìn thấy ánh mắt Vương Túy Mặc như thế, lập tức cảnh giác.

- Vương Túy Mặc, Diệp Hạo là của ta.

Không thể không nói Hỏa Ly rất dũng mãnh, lời như vậy cũng nói ra.

Khuôn mặt Vương Túy Mặc lập tức đỏ lên,

- Ta không biết ngươi nói cái gì?

- Cái này cho ngươi.

Lúc này Diệp Hạo đưa cho Vương Túy Mặc một cái túi càn khôn,

- Trong túi càn khôn có mười trận bàn cùng mười pháp chỉ ta luyện chế, trên lý luận cũng có thể quét ngang cao thủ Hợp Thần sơ kỳ.

- Ngươi làm sao cho Vương Túy Mặc nhiều pháp chỉ cùng trận bàn như vậy?

Hỏa Ly ghen tuông nói.

- Túy Mặc phải dẫn một đoàn đội.

Diệp Hạo trừng Hỏa Ly một cái.

- Tốt.

Hỏa Ly không dám mạnh miệng, rũ đầu xuống nói.

- Cám ơn.

Vương Túy Mặc nhận lấy, bất quá nàng cũng không dám nhìn ánh mắt Diệp Hạo.

Sắc Vi tiên tử ranh mãnh nói,

- Túy Mặc, ngươi không phải thực có cảm giác với Diệp Hạo rồi chứ?

- Nào có?

Vương Túy Mặc dậm chân tức giận nói.

- Lời như vậy ta an tâm.

Sắc Vi tiên tử vỗ ngực một cái.

- Vì sao nói như vậy?

- Bởi vì ta đang theo đuổi Diệp Hạo, ta cũng không muốn cùng khuê mật cạnh tranh?

- A! Ngươi đang truy cầu Diệp Hạo? Ngươi không phải ưa thích Dược Tị Thế sao?

- Ai ưa thích cục đá vừa cứng vừa thối kia?

Đôi mắt đẹp của Sắc Vi tiên tử liếc Dược Tị Thế một cái, giảo hoạt nói.

- Ha ha, từ ánh mắt ngươi ta có thể nhìn ra ngươi thích Dược Tị Thế.

Vương Túy Mặc cười khanh khách nói.

- Không có ý nghĩa.

Sắc Vi tiên tử nhìn thấy không lừa được Vương Túy Mặc im lặng nói.

- Tốt rồi, nhanh đi cướp đoạt lệnh bài đi.

Lúc này Thái Sử Vĩnh Huy mở miệng nói.

Toàn trường dám cướp đoạt địa cấp lệnh bài không có mấy người. Bởi vậy giữa không trung còn có số lượng không ít lệnh bài. Rất nhanh bọn Sắc Vi tiên tử nhao nhao cướp được lệnh bài. Lúc này thanh niên kia trừng lớn hai mắt nói.

- Các ngươi thật là thiếu niên chí tôn?

- Nói thực, chúng ta là thiếu niên chí tôn, mà vị này hẳn là ở phía trên thiếu niên chí tôn.

Sắc Vi tiên tử chỉ Diệp Hạo cầm thiên cấp lệnh bài nói.

- Các ngươi đây là đoàn thể gì?

Thanh niên hít vào một ngụm khí lạnh.

- Lại nói ngươi cũng không tệ.

Thái Sử Vĩnh Huy vỗ vỗ bả vai người thanh niên kia,

- Hoàng cấp lệnh bài, một đầu Chân Long.

- Cùng mấy vị so sánh, ta là cặn bã

Thanh niên kia vẫn có tự biết rõ.

- Ngươi là thế lực nào Thần Vực?

Thái Sử Vĩnh Huy hỏi.

- Ta là thổ dân.

Thanh niên kia nói khẽ,

- Bất quá ta nghe ông nội của ta nói ta đến từ Hạo Nhiên Chính Khí Tông Đông Vực.

- Hạo Nhiên Chính Khí Tông?

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra kinh ngạc.

- Ngươi biết?

Thanh niên kia hỏi vội.

- Nói thực, ta đã từng là đệ tử Hạo Nhiên Chính Khí Tông, bất quá bây giờ ta đã thoát ly Hạo Nhiên Chính Khí Tông tự lập môn hộ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Minh nguyên gặp qua sư huynh.

Thanh niên kia cung kính nói.

Diệp Hạo cười cười đưa cho thanh niên một cái bình ngọc nói,

- Lần đầu gặp mặt không có gì tốt đưa cho ngươi, Thiên Diễn đan này xem như lễ gặp mặt.

- Thiên Diễn đan?

Thanh niên kia giật mình.

Thiên Diễn đan là tài nguyên gì, hắn làm sao có thể không biết?

Đúng lúc này từ trong bốn phiến cửa thành đi ra một tôn lại một tôn tướng sĩ, trên thân những tướng sĩ này đều tràn ngập huyết khí cuồn cuộn như vực sâu, phảng phất có thể đè sập chư thiên.

- Mạnh như vậy?

- Huyết khí cuồn cuộn như vậy sao?

- Vì sao ta cảm thấy không phải là đối thủ của bọn họ?

- Ta hối hận.

- Ta rốt cuộc minh bạch vì sao có người nói không phải Chân Long không được lấy lệnh bài?

Tu sĩ trong sân nhao nhao biến sắc.

Lúc này một thanh niên ném lệnh bài trong tay,

- Ta không xông.

Nhưng mà sau một khắc lệnh bài kia hóa thành một vệt sáng xuyên thủng thức hải của hắn, thanh niên kia thậm chí cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào liền vẫn lạc.

- Chết?

- Nhất kích tất sát.

- Tốc độ thực sự quá nhanh, ta không cảm thấy ai có thể tránh đi một kích này?

- Một khắc cầm tới lệnh bài này bắt đầu liền không đường quay đầu lại.

- Đáng chết.

- Vì sao sẽ là dạng này?

- Ta thật hận mình.

Đúng lúc tu sĩ này trong sân cảm thấy một trận lực kéo nhàn nhạt, cỗ lực kéo này dẫn dắt bọn họ hướng về cửa thành tương ứng đi đến. Sau khi một vài tu sĩ ý thức được loại tình huống này thì hướng về cửa thành đối ứng phóng đi, thế nhưng phần lớn tu sĩ lại lựa chọn quan sát. Dù sao hiểu nhiều một chút cũng tốt. Chỉ là thời gian dần qua, ánh mắt của bọn hắn trở nên bất an. Đầu tiên, rất nhiều tu sĩ xông tới đều bị Thiên Binh đánh chết; thứ hai, lực kéo trên người bọn họ đang dần dần tăng cường. Lúc này đám người Diệp Hạo vẫn đang quan sát.

- Ta nghe tổ tiên ta nói chỉ có kiên trì 100 chiêu không chết mới có thể toàn thân mà lui.

Minh Nguyên lúc này nhẹ nhàng nói.

- 100 chiêu có chút khó.

Sắc mặt Thái Sử Vĩnh Huy khó coi nói.

Mấy tôn Thiên Binh đóng giữ địa cấp môn hộ kia thực lực rất mạnh mẽ.

Vương Túy Mặc nghiêm túc nói.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm lấy ra một cây chủy thủ cắt cổ tay, một giọt máu tươi lập tức nhỏ xuống. Giọt máu tươi này là màu vàng óng, tản ra hương thơm chói mắt, tràn ngập kim mang sáng chói.

- Giọt máu tươi này ngươi cầm.

Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc trầm giọng nói,

- Đợi đến thời điểm chống đỡ hết nổi thì phục dụng nó.

- Cái này ——? .

- Để ngươi cầm thì cứ cầm.

Diệp Hạo nói xong lại không nói lời gì đem giọt máu tươi này đưa cho Vương Túy Mặc. Vương Túy Mặc nhận lấy, ánh mắt nhìn em Diệp Hạo càng thêm nhu hòa.

- Cái kia —— ta chỉ đơn thuần muốn giúp ngươi.

Diệp Hạo chú ý thấy ánh mắt Vương Túy Mặc, nói gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận