Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 867: Tín vật đính ước

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

- Sư Tôn của Diệp Hạo thực sự là một Tiên Vương.

Lạc Du nói ra câu này xong sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Hắn nghĩ mà sợ a!

Bởi vì sau khi biết được Tống Phúc chết, hắn đã phải Diệp Thịnh đi truy nã Diệp Hạo. Cũng may Liễu Yên Nhiên muốn dò xét tin tức Diệp Hạo nên trời xui đất khiến trở thành bạn bè. Nếu không thì có thể Thượng Thanh Cũng cũng trở thành Viên Dung Tông thứ hai rồi.

- Tiền bối, ta nghe nói cấp bậc Tiên Vương không thể tùy tiện xuất thủ.

Diệp Hạo đứng bên cạnh Nghịch Chuyển Tiên Vương nói.

- Ngươi nghe ai nói?

Nghịch Chuyển Tiên Vương nhìn Diệp Hạo nói.

- Rất nhiều người đều nói vậy.

- Căn bản thông có chuyện như vậy.

Nghịch Chuyển Tiên Vương lắc đầu nói:

- Nói đúng ra là Tiên Vương sẽ không dễ dàng ra tay với thế lực Tiên Vương khác.

Diệp Hạo nghe vậy lập tức hiểu được làm gì có cái gì quy tắc.

Sở dĩ Tiên Vương không tùy tiện xuất thủ với Thế Lực Tiên Vương bởi vì trong lòng cố kỵ, ngươi ra tay với thế lực của ta chẳng lẽ không sợ ta ra tay với thế lực của ngươi hả?

Sở dĩ có tin đồn như vậy bởi vì Tiên Vương sẽ không tùy tiện xuất thủ, càng sẽ không bởi vì một chút sự tình lông gà vỏ tỏi mà diệt cả nhà người ta.

Nghịch Chuyển Tiên Vương nói đến đây, trong mắt hắn phát ra một đạo kim quang sáng chói, sau đó, Diệp Hạo ẩn ẩn cảm giác có mọt lực lượng ba động kinh khủng khó tưởng tượng dược. Loại ba động này cùng loại với thần hồn nhưng không phải thần hồn, Diệp Hạo cảm thấy kim quang bức thần hồn còn cường đại hơn.

Khi Nghịch Chuyển Tiên Vương thu hồi ánh mắt, hắn chậm rãi nói:

- Ngươi biết một kích vừa rồi gọi là gì không?

Diệp Hạo quét mắt xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.

Bởi vì hơn vạn tu sĩ Thị Huyết Tông đều chết sạch sẽ.

Không có một người may mắn sống sót.

- Xin tiền bối dạy cho ta.

Diệp Hạo vội nói.

- Cái này gọi là tinh thần chi lực.

Tiên Vương nhìn Diệp Hạo nói:

- Trên đời này có rất ít đồ vật có thể trường tồn tuyên cổ, tại sao tàn niệm Tiên Vương lại có thể làm được?

- Thật ra đều nhờ tinh thần.

- Tinh thần trường tồn tuyên cổ.

- Ngươi có thể phá nhục thân Tiên Vương, có thể hủy diệt thần hồn Tiên Vương, nhưng lại rất khó chắc đứt tinh thần của hắn.

- Đương nhiên, trên đời này không có cái gì chân chính trường tồn tuyên cổ, nếu năng lượng tinh thần tiêu hao hết thì cũng sẽ tan thành mây khói.

- Nếu vậy thì chẳng phải thiên địa này có rất nhiều tinh thần Tiên Vương trường tồn a?

- Ừm.

- Ta muốn biết có phải tinh thần rất khó ma diệt hay không?

- Thật ra, ngươi không nhất thiết phải lo lắng vấn đề tinh thần chi lực, bởi vì không có nhục thân thì dù tinh thần Tiên Vương tồn tại cũng không thể bộc phát được bao nhiêu thực lực.

Nghịch Chuyển Tiên Vương nói tiếp:

- Hơn nữa, ta thôi diễn tương lại sẽ lâm vào Thiên Địa Đại Kiếp, đến lúc đó tinh thần Tiên Vương trường tồn cũng sẽ theo đó vẫn lạc.

- Thiên Địa Đại Kiếp?

Sắc mặt Diệp Hạo biến đổi.

- Đúng vậy, Thiên Địa Đại Kiếp.

Nghịch Chuyển Tiên Vương nói đến đây nhìn Diệp Hạo nói:

- Trước khi Thiên Địa Đại Kiếp xảy ra, đủ loại Ngưu Quỷ Xà Thần đều sẽ xuất hiện, nếu không thì thiên địa cũng sẽ không sinh ra một yêu nghiệt như ngươi.

- Ta muốn cố gắng sống sót.

- Vậy thì ngươi phải cố tu hành.

Nghịch Chuyển Tiên Vương cười nói:

- Ta dẫn ngươi đến một chỗ.

- Chỗ nào?

- Cực Tây.

- Đi tới đó làm gì?

- Năm đó, ta với một Yêu Vương đại chiến nếu không phải Vương Cấp Pháp Bảo của ta đang trấn áp một Ma Thú thì cũng sẽ không vẫn lạc.

Nghịch Chuyển Tiên Vương bình tĩnh nói:

- Tính toán thời gian thì Ma Thú này hiện tại cũng nên hóa thành Quỳnh Tương rồi.

- Quỳnh Tương?

- Quỳnh Tương chỉ có dùng nhục thân của Tiên Vương mới có thể luyện chế được.

Nghịch Chuyển Tiên Vương nhìn Diệp Hạo nói:

- Cho dù tu chất của ngươi bình thường nhưng chỉ cần phục dụng một giọt Quỳnh Tương thì không bao lâu sau có thể đặt chân Tiên Tôn cảnh.

Nghe như thế, Diệp Hạo kinh hô lên:

- Khủng bố như vậy?

Nhưng khi nghĩ đến Quỳnh Tương được luyện chế từ nhục thân của Tiên Vương thì hắn cũng bình thường trở lại.

- Đúng vậy a, đi thôi.

Nghịch Chuyển Tiên Vương nói khẽ.

Lúc này, phân thân của Diệp Hạo cũng đã quét sạch toàn bộ tài nguyên ở Thị Huyết Tông.

Nghịch Chuyển Tiên Vương vung tay lên, giữa không trung xuất hiện một cánh cổng lớn.

- Diệp Hạo.

Nhìn thấy Diệp Hạo muốn theo Nghịch Chuyển Tiên Vương rời đi, không biết tại sao trong lòng Liễu Yên Nhiên có một cảm giác mơ hồ, có lẽ một đoạn thời gian rất lâu nữa bản thân không có cơ hội gặp mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo quay người nhìn Liễu Yên Nhiên mỉm cười:

- Chuyện gì?

- Ngươi muốn đi đâu?

- Cực Tây Chi Địa.

- Có thể cho ta đi cùng không?

- Sau khi ta đi Cực Tây Chi Địa sẽ rời khỏi nơi này.

- Ngươi muốn đi đâu nữa?

- Đến địa phương rất xa.

- Xa bao nhiêu.

- Tiên Vực.

Nghe được hai chữ này, Liễu Yên Nhiên kinh hô:

- Ngươi không phải người Thánh Vực.

- Ừm.

- Tương lai làm sao ta có thể tìm được ngươi?

- Ta cảm thấy đến lúc đó thì ta sẽ không phải hạng người vô danh ở Tiên Vực.

Diệp Hạo cười nói:

- Được rồi, ta đi đây.

- Ngươi không muốn nói chuyện với ta hả?

- Không có a.

- Vậy sao ngươi còn không ở lại nói với ta vài câu?

- Cái này.

Diệp Hạo chủ yếu không thể chậm trễ thời gian của Nghịch Chuyển Tiên Vương.

- Các ngươi cứ thỏa thích trò chuyện, không cần để ý đến ta.

Nghịch Chuyển Tiên Vương cười nói:

- Tiểu tử, nha đầu này không sai, ta cảm thấy ngươi có thể cân nhấc một chút.

Nghịch Chuyển Tiên Vương nói vậy làm Diệp Hạo lúng túng.

Liễu Yên Nhiên càng đứng không vững.

Hơi trầm ngâm một chút, Liễu Yên Nhiên cởi ngọc bội trên cổ xuống đưa cho Diệp Hạo:

- Đây là đồ do mẹ ta để lại cho ta.

- Vậy ta không thể nhận.

Diệp Hạo giật mình.

- Nếu ngươi không nhận thì ta sẽ đập nó.

Liễu Yên Nhiên làm bộ muốn đập, Diệp Hạo vội ngăn cản:

- Ta muốn, ta phải trả không được hả?

- Ngươi đeo lên đi.

- Ta về rồi mang.

- Không được, ai biết được ngươi có gạt ta hay không?

Liễu Yên Nhiên nói xong đi tới sau lưng Diệp Hạo, đeo thanh ngọc lên cổ cho hắn, Diệp Hạo nhẹ nhàng khẽ ngửi đã ngửi thấy tràn ngập mùi thơm xử nữ trên thanh ngọc. Đúng lúc này, bờ môi đỏ thẫm của Liễu Yên Nhiên dán bên tai Diệp Hạo nói:

- Chờ ta.

Nói xong, cô xoay người định rời đi.

Nhưng chưa đi được hai bước đã bị Diệp Hạo giữ lại.

- Đi đâu?

- Ta.

Liễu Yên Nhiên đỏ mặt nói.

Cô chưa từng thổ lộ tình cảm của mình với nam tử.

Vừa rồi, cô nói hai chữ “chờ ta” đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí rồi, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng Liễu Yên Nhiên không ngờ Diệp Hạo lại đột nhiên giữ cô lại.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, trên tay xuất hiện một ngọc trạc, trong vòng ngọc trạc này có một đạo lôi đình đáng sợ.

Lôi đình này chính là Lôi Kiếp Chi Lực, cho dù Tiên Tôn Cảnh cũng có thể trọng thương.

Diệp Hạo tư nhiên không có khả năng phong ấn Lôi Kiếp trong đó, nhưng ai bảo hán có Khí Linh Huyền Hoàng Chung làm gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận