Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1934: Tăng Tiềm Năng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Người là Thần Linh cường giả ?

Bạch Khuynh Thành có chút bất khả tư nghị hỏi tiếp.

Nàng nghĩ Thần Linh nên bất hủ mới đúng!

- Ngay cả Hoàng Triều cũng có thể suy sụp, ta đây thì tính là cái gì?

Lão giả cười nói.

- Vả lại ta cũng không thể tính là cường giả khó lường.

- Không biết tu vi tiền bối là gì?

Bạch Khuynh Thành tò mò hỏi.

- Bây giờ các ngươi không nên biết rõ cảnh giới về Thần.

- Môn Thần không?

Nghe vậy trong mắt lão giả lộ ra một tia kinh ngạc.

- Ngươi biết rõ cảnh giới Môn Thần này?

- Ngẫu nhiên biết được.

- Ta cao hơn Môn Thần một chút.

Lão giả dời chủ đề.

- Tốt, hai người các ngươi có thể đi đến đây đã nói các ngươi có duyên với ta.

- Tiền bối, trước đó chưa có ai đến được đây à?

Bạch Khuynh Thành hỏi vấn đề trong lòng.

- Không có.

Lão giả lắc đầu.

Giờ nàng mới ý thức được Thần Linh Đạo Trường hoàn toàn do Hoàng Cửu Dương bịa ra.

Gia hỏa này không có đi đến đây.

- Ta trong Thần vực cũng không xưng được đại năng, nhưng không phải hạng người bừa bãi vô danh.

Lão giả vừa nói vừa dẫn hai người đi đến một trụ đồng.

- Các ngươi đưa tay đặt lên trụ đồng này đi.

- Đây là cái gì?

Bạch Khuynh Thành tò mò hỏi.

- Trắc thí tư chất cho các ngươi?

Lão giả nói khẽ:

- Ta phải căn cứ tư chất mà cung cấp Công Pháp tương ứng.

Tư chất đại biểu thiên tư.

Tư chất càng cao ngộ tính càng mạnh.

Bạch Khuynh Thành giật mình rồi đặt tay ngọc lên trụ đồng.

Lúc này, dưới đáy trụ đồng xuất hiện một vòng ánh sáng, tia sáng từ từ phóng lên trên.

Bạch Khuynh Thành khẩn trương.

Trên trụ đồng có khắc con số.

Nàng muốn biết tia sáng kia có thể vọt tới cấp độ nào?

Quang hoàn kéo dài lên.

Mà khi nhảy lên số 400 mới ngừng lại.

- 400, không sai.

Trong mắt lão giả lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Tiền bối, 400 này đại biểu cho cái gì?

- 400 đại biểu tư chất ngươi đạt đến Trung Đẳng.

Lão giả cười nói.

- Trung Đẳng.

Trong lòng Bạch Khuynh Thành có chút không vui.

Nàng một mực cảm thấy tư chất bản thân có thể đạt đến Thượng Đẳng.

- Tới phiên ngươi.

Lão giả nhìn về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo tiến lên đặt tay lên trụ đồng.

Trong sát na, quang hoàn hiện ra rồi nhanh chóng phóng lên trên.

Ánh mắt lão giả tức khắc lóe sáng.

Bởi vì lão thấy tốc độ đạo ánh sáng của Diệp Hạo xông lên nhanh hơn Bạch Khuynh Thành.

Cái này mang ý nghĩa gì? Lão tự nhiên rõ ràng.

300!

400!

500!

Khiến cho lão giả không ngờ là đạo ánh sáng này đã vọt qua 500 vẫn không dừng lại.

- Chẳng lẽ có thể đột phá đến 600?

Tâm thần lão giả khẽ động.

Đáng tiếc, tia sáng vọt tới 580 thì ngừng lại.

- Tư chất ngươi gần bằng ta.

Lão giả kinh nghi nhìn Diệp Hạo.

- Thêm chút bồi dưỡng thì rất dễ dàng vượt qua.

- Tiền bối, tư chất người bao nhiêu?

Bạch Khuynh Thành nhẹ giọng hỏi.

- 700.

Lão giả hơi trầm ngâm rồi đáp.

- Tiền bối, 1000 có phải đại biểu tầng thứ cao nhất không?

Bạch Khuynh Thành lại ném ra một vấn đề.

- Tương lai ngươi sẽ biết.

Lão giả không có tiếp tục đề tài này.

- Hiện tại hai ngươi đến trắc thí tiềm lực một chút đi?

Nếu như nói tư chất đại biểu ngộ tính, như vậy tiềm lực đại biểu cảnh giới tương lai có thể đi đến.

- Ngươi trước đi.

Bạch Khuynh Thành nhìn Diệp Hạo nói.

Mới vừa rồi bị Diệp Hạo đè ép một đầu, trong lòng Bạch Khuynh Thành rất khó chịu.

Diệp Hạo cười cười đi tới bên cạnh một cây trụ đồng khác, tiếp theo hắn đặt tay lên đó.

Quang hoàn kéo lên.

Sau đó chạy đến giá trị 700 mới ngừng lại.

- Ngươi độ Thất Trọng Thiên Kiếp?

Lão giả kinh ngạc hỏi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Được, được.

Ánh mắt lão giả nhìn Diệp Hạo đầy lửa nóng.

- Hừ, Thất Trọng Thiên Kiếp có cái gì ghê chứ.

Bạch Khuynh Thành nói rồi đặt tay nhỏ lên trụ đồng.

Khiến cho Diệp Hạo và lão giả cảm thấy chấn kinh là quang hoàn dừng lại ở giá trị 800.

- Ngươi độ Bát Trọng Thiên Kiếp?

Lão giả có chút không thể tưởng tượng nổi.

- Đúng vậy.

Bạch Khuynh Thành đắc ý nói.

- Lúc đầu ta còn lo lắng hai người các ngươi không thể nhận truyền thừa y bát, nhưng hiện tại việc kế thừa hoàn toàn không có vấn đề gì rồi.

Lão giả vui vẻ nói.

- Tiền bối, tòa Thần Điện này là Đạo Trường của người sao?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Đạo Trường? Chỉ có tuyệt đỉnh Thần Cảnh mới có tư cách thành lập Đạo Trường.

Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu.

- Dù thực lực ta lại tăng cao mấy cái cảnh giới cũng không có tư cách xây Đạo Trường.

- Tiền bối, người có thể giúp ta tăng lên tư chất không?

Con mắt Bạch Khuynh Thành lóe lên.

Bạch Khuynh Thành xoắn xuýt việc tư chất Diệp Hạo vượt qua nàng.

- Ta sẽ lấy Thần Dược giúp các ngươi tăng tư chất cùng tiềm lực.

Lão giả cười nói.

- Sau đó ta mới có thể truyền thụ các ngươi Thần Thông cùng truyền thừa.

- Tiền bối, không biết chúng ta phải ở trong này bao lâu?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một việc.

Hai tháng sau, hắn còn muốn đi Thời Không Cấm Địa của Phiêu Miểu Đại Lục?

- Một tháng.

- Một tháng?

Diệp Hạo kinh ngạc.

- Bởi vì toà Thần Điện này chỉ có thể duy trì một tháng nữa thôi.

Lão giả khẽ thở dài.

Sắc mặt Diệp Hạo thay đổi.

- Nên các ngươi chỉ có một tháng thời gian.

- Tiền bối, trên người chúng ta có Thời Gian Tinh Thạch.

Lúc này Bạch Khuynh Thành chen miệng nói.

- Thời Gian Tinh Thạch? Vậy tốt rồi.

Ánh mắt Lão giả sáng lên:

- Có Thời Gian Tinh Thạch, các ngươi có thể tự động lĩnh ngộ, không hiểu gì cứ hỏi ta.

Nói đến đây, Lão giả cất bước đi.

- Hiện tại ta mang các ngươi đi Đan Phòng.

Đến Đan Phòng, Diệp Hạo cùng Bạch Khuynh Thành phát hiện trong này cũng mục nát gần hết.

Lão giả vung tay lên, hai đỉnh lô xuất hiện trước mặt họ, tiếp theo đổ ra dược thủy, dược thủy tràn ngập hương thơm làm cho hai người có cảm giác cử hà phi thăng.

Diệp Hạo tức khắc ý thức được dược thủy này trên đời khó tìm.

Chỉ có trong Thần vực mới có thể có dược thủy bậc này.

- Tốt, hiện tại các ngươi có thể nhảy vào trong đó.

Diệp Hạo cùng Bạch Khuynh Thành không do dự liền nhảy vào.

Bọn họ không cảm thấy lão giả sẽ lừa gạt mình.

Có tất yếu như vậy không?

Song phương chênh lệch quá cao.

Tỷ như Nhân Loại sẽ hao hết tâm tư thiết kế một giun dế sao?

Muốn giết nó thì tung một cước là được.

Vừa mới đi vào, Diệp Hạo đã kêu rên một tiếng, mà Bạch Khuynh Thành bên kia lại hét thảm.

- Muốn tăng tiềm năng, không trải qua thống khổ thì làm sao được?

Trên mặt Lão giả mang ý cười nói:

- Đương nhiên các ngươi nếu không kiên trì được cũng có thể nhảy ra, bất quá nhảy ra rồi các ngươi cũng đừng nghĩ lần nữa tăng lên.

Bạch Khuynh Thành cắn chặt răng nói:

- Ta chắc chắn sẽ không nhảy ra.

Nói thì nói như vậy, nhưng trong quá trình rèn luyện tự thân, trong đầu nàng vẫn dâng lên ý niệm muốn nhảy ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận