Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2200: Gặp Lại Lý Thiên Nhất

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Một câu.

Không đủ tư cách.

Đây là ý nghĩa Lục Minh muốn biểu đạt.

- Bách Hoa các không đơn giản.

Diệp Hạo thong thả nói.

- Nào chỉ không đơn giản.

Lục Minh lộ vẻ nghiêm túc nói.

- Mỗi một thời đại Bách Hoa đều có ba loại kết quả. Thứ nhất là nhất tâm hướng đạo, cự tuyệt thông gia cùng bất kỳ nam tử, nhưng loại tình huống này không thấy nhiều. Thứ hai là thông gia cùng thiên kiêu, nhưng đối phương nhất định phải gia nhập Bách Hoa các. Thứ ba là gả cho tuyệt thế thiên kiêu, nhưng loại tình huống này cũng không thấy nhiều, bởi vì trừ phi ngươi kinh diễm tới cực điểm, nếu không, bách hoa của Bách Hoa các sao có thể đi theo?

Lục Minh nói tiếp.

- Tích luỹ nhiều đời như vậy, Bách Hoa các đã cường hãn đến mức nào?

- Chỉ có thể nói không có bao nhiêu thế lực dám trêu chọc Bách Hoa các.

- Cây to đón gió lớn.

Lục Minh lại lắc đầu.

- Cũng có người dám trêu chọc Bách Hoa các, nhưng thế lực như vậy lại không nhiều. Diệp công tử, đợi chút nữa chúng ta tiến về Bách Hoa các, nhớ kỹ, muôn ngàn lần không thể ở Bách Hoa các gây chuyện.

- Hiểu.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Thông qua Lục Minh tự thuật, Diệp Hạo ý thức được Bách Hoa các không phải thế lực Vương cấp thông thường.

Loại tồn tại này, ai nguyện ý trêu chọc?

Không nói những cái khác, chỉ nói mỗi một thời đại Bách Hoa các đều có một số nữ tử gả cho tuyệt thế thiên kiêu, mà những tuyệt thế thiên kiêu kia chỉ cần trưởng thành, sẽ không có khả năng là hạng người đơn giản.

Tích luỹ nhiều đời như vậy, đến cùng đã tích lũy được bao nhiêu nhân lực? Chỉ sợ chính Bách Hoa các cũng không rõ ràng.

Nhưng có thể chắc chắn là nếu Bách Hoa các vung cánh tay hô lên, toàn bộ Thần Vực, không nói tụ tập hưởng ứng hết nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Đến Bách Hoa các, Diệp Hạo thấy được rất nhiều thanh niên đứng trước đại môn nhìn vô, hắn rõ ràng những thanh niên này không có tư cách tiến vào trong.

Cho tới bây giờ, Bách Hoa các cũng chưa từng vì giai tầng bình dân mà cởi mở.

Vào Bách Hoa các, Diệp Hạo phát hiện bên trong cũng có rất nhiều tu sĩ.

Mà bên trong những tu sĩ này có rất nhiều đan sư, trận sư, khí sư.

Cái này cũng rất bình thường.

Bởi vì lúc này, Đại Minh thành tổ chức tranh tài đan sư, trận sư, khí sư.

- Lục công tử.

- Lục công tử.

- Lục công tử.

Lục Minh vừa xuất hiện, một số tu sĩ đã tiến lên trước vấn an Lục Minh.

Lục Minh phu diễn một trận mới hướng về một cái bàn đi tới.

- Cái bàn này, ta nhìn trúng.

Lục Minh lạnh nhạt nói.

Thời điểm tu sĩ bàn này thấy rõ Lục Minh, cả đám vội vàng đứng lên.

- Lục công tử, mời ngươi.

Lục Minh kiêu căng ngồi xuống.

- Ngươi rất phách lối đó.

Diệp Hạo cười nói.

- Ở Đại Minh thành, không có ai dám không nể mặt ta.

Lục Minh dương dương đắc ý nói.

Đây cũng không phải nói khoác.

Lục Minh là nhi tử của Lục Kiến.

Lục Kiến là ai?

Hội trưởng Đan đạo Công hội Đại Minh thành, dù cùng Đan Đạo Tổng Hội cũng có thể nói chuyện, loại tồn tại này, không có mấy ai dám trêu chọc.

- Hảo ngưu bức.

Lục Minh nói xong, một âm thanh giễu cợt vang lên giữa toàn trường.

Lục Minh lập tức trầm mặt xuống.

Hắn âm trầm nhìn về thân ảnh phía xa xa.

- Văn Trạch, hình như ngươi không biết đây là địa bàn của ai?

Lục Minh đè nén nộ ý nói.

Lục Minh không có động thủ.

Bởi vì gia hỏa gọi là Văn Trạch kia, so với chính mình còn cường đại hơn.

Lên chính chỉ tự rước lấy nhục.

Còn nữa, Văn Trạch có bối cảnh không yếu hơn mình, mình cũng không thể nói người hộ đạo xuất thủ.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Văn Trạch một cái nói.

- Tên kia có lai lịch ra sao?

- Văn Trạch là nhi tử của Hội trưởng Luyện Đan Công Hội ở Thái Hạo thành.

- Hóa ra cũng giống ngươi.

Nghe được điều này, Diệp Hạo đã hiểu vì sao phách lối như Lục Minh lại không phách lối nữa.

Thái Hạo Vực là đại vực cường hãn hơn Đại Minh Vực.

- Địa bàn của ngươi lại như thế nào?

Văn Trạch nhanh chân đi đến cạnh bàn Lục Minh.

- Cái bàn này, ta muốn, nếu ngươi thức thời, hiện tại xéo ngay cho ta.

Lục Minh lộ ánh mắt sát ý kinh thiên.

- Văn Trạch, ngươi không nên quá phận.

- Lục Minh, cho ngươi ba hơi thở biến mất trước mặt ta, bằng không, ta không để ý cắt ngang hai chân của ngươi.

Lúc này, một âm thanh lạnh như băng phá vỡ trời cao, tiếp đó, một thân ảnh lưng hổ vượn eo xuất hiện.

Đạo thân ảnh này xuất hiện, tu sĩ bốn phía điên cuồng lui lại, bởi vì uy áp trên người đạo thân ảnh này thực sự quá thịnh.

- Thế tử của Lũng Tây quận quốc, Lý Thiên Nhất.

Nhìn thấy đạo thân ảnh này, Lục Minh lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Lục Minh chợt bắt lấy Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, chúng ta lui đi.

- Lui? Tại sao phải lui?

Diệp Hạo đè tay Lục Minh xuống nói.

- Hôm nay mà lui, thanh danh của ngươi coi như bị hủy.

- Diệp công tử, Lý Thiên Nhất có tư chất phong vương đó, dưới tình huống cùng giai là một tồn tại vô địch.

Lục Minh vội nói.

- Tồn tại vô địch.

Diệp Hạo cười lạnh.

- Ngươi nghĩ nhiều.

Nói đến đây, Diệp Hạo đại mã kim đao ngồi xuống.

- Ta ngược lại muốn xem xem, ai dám đuổi ta đi?

- Diệp công tử.

Lục Minh lập tức chảy mồ hôi trên trán xuống.

Lý Thiên Nhất là đệ tử Bá Vương Kiếm Tông.

Hắn làm sao đắc tội nổi?

Nhưng bây giờ, Lục Minh cũng không tiện đi thẳng một mạch.

Bởi vậy, Lục Minh cắn răng đứng ngay tại chỗ.

Ánh mắt Lý Thiên Nhất không khỏi rơi vào Diệp Hạo, đợi thấy rõ là ai, toàn thân không khỏi chấn động.

- Sao lại là vị này?

Lý Thiên Nhất thầm nghĩ trong lòng.

Bước chân Lý Thiên Nhất lập tức ngừng lại.

Văn Trạch không chú ý tới sắc mặt Lý Thiên Nhất, mà lộ vẻ mặt giễu cợt nhìn Lục Minh nói.

- Lục Minh, vị bằng hữu của ngươi rất có cá tính đó.

- Điều này không liên quan đến ngươi.

Lục Minh lạnh lùng nói.

Lúc này, Lục Minh hận không thể lột da tróc thịt Văn Trạch.

Hắn biết Văn Trạch cố ý mang theo Lý Thiên Nhất đến nhục nhã bản thân.

Nếu không vì sao có nhiều bàn lớn như vậy, Văn Trạch lại tới tìm bàn mình?

- Đắc tội Lũng Tây quận quốc Lý Thiên Nhất, ngươi và bằng hữu của ngươi đều chịu không nổi.

Văn Trạch vừa nói đến đây liền nghe được âm thanh gào thét.

- Im miệng.

Văn Trạch nghi ngờ nhìn về phía Lý Thiên Nhất.

- Lý công tử.

- Ta nói im miệng, không nghe thấy sao?

Lý Thiên Nhất đè nén lửa giận nói.

Lúc này, Lý Thiên Nhất rất muốn cho Văn Trạch một bạc tai.

Con mẹ nó.

Để cho mình tìm gốc rạ Diệp Hạo?

Muốn hố chết mình sao?

Văn Trạch ngây dại.

Tình huống như thế nào?

Sau một khắc, Văn Trạch thấy Lý Thiên Nhất chạy đến bên cạnh Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, ngươi cũng tới Bách Hoa các sao?

- Làm sao? Chỉ ngươi mới có thể tới?

Diệp Hạo nhướng nhướng mày hỏi.

- Không...không...ta không có ý này.

Lý Thiên Nhất giật nảy mình, vội vàng nịnh nọt nói ra.

- Diệp công tử, hôm nay, ngươi cũng tới gặp Thủy Tiên tiểu thư à?

- Đến xem coi thế nào.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp công tử, hay là... ta tính tiền tiêu phí của ngươi hôm nay, ngươi xem, chuyện vừa rồi có thể bỏ qua không?

Lý Thiên Nhất cẩn thận nói.

Lục Minh kinh sợ.

Văn Trạch kinh sợ.

Toàn bộ tu sĩ kinh sợ.

Lý Thiên Nhất rất nổi danh.

Mấy đại vực phụ cận không ai không biết.

Nhưng tồn tại mạnh mẽ như vậy lại cẩn thận bồi chuyện với Diệp Hạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận