Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2479: Hoa Thải Tùng Lâm

Nhìn ánh mắt thiên chân vô tà của thiếu niên, Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn gật đầu. Đi một chuyến cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian. Một đoàn người còn chưa đi được bao xa đã thấy một mũi tên phá không mà đến, mà mục tiêu của mũi tên kia rõ ràng chính là hổ vàng đi bên người thiếu niên.

Toàn bộ lông tơ trên người hổ vàng lập tức dựng đứng. Tốc độ mũi tên vô cùng nhanh, phương hướng cũng rất xảo trá, quan trọng là trên mũi tên có phù văn.

Nói cách khác đây chính là phù tiễn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh khi phù tiễn kia chuẩn bị bắn thủng đầu hổ vàng, hổ vàng dùng một trảo đập vào trên mũi tên.

Bịch một tiếng hổ vàng bị lực phản chấn của mũi tên chấn lui về phía sau mấy chục mét.

Hung tính của hổ vàng ập tức bị kích thích ra.

Rống!

Ngay lúc hổ vang đang chuẩn bị xông lên thiếu niên kia lại hô về phía nữ tử ở phía xa.

- A tỷ.

- A tỷ?

Hổ vàng ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ nói người đánh lén mình chính là a tỷ của thiếu niên này?

Nếu như vậy sẽ không thể động thủ được. Một nữ tử mặc áo gai vọt tới bên người a Vũ, tiếp lấy bảo vệ hắn ở sau lưng trầm giọng nói.

- A Vũ, có a tỷ ở đây, ngươi đừng sợ hãi.

Thần sắc A Đóa vô cùng ngưng trọng. Bởi vì vừa rồi nàng dưới tình huống đánh lén, còn vận dụng phù tiễn nhưng vẫn không thể làm trọng thương đầu hổ vàng kia.

Như vậy sau khi đã chọc giận tới đầu hổ vàng này cũng không thể nắm chắc có thể toàn thân trở lại.

A Vũ vừa cười vừa nói,

- A tỷ, đầu hổ vàng kia bây giờ đã là hộ vệ của ta rồi.

- Hộ vệ của ngươi?

Ánh mắt A Đóa lộ ra vẻ kinh nghi.

- Thật sự, a Hổ, tới đây.

A Vũ nhìn đầu hổ vàng kia vẫy vẫy tay. Đầu hổ vàng kia lập tức chạy chậm tới bên người a Vũ sau đó liền lấy đầu to đi cọ vào trên thân thể a Vũ. Lúc này A Đóa mới tin tưởng đầu hổ vàng này là hộ vệ của a Vũ.

Nhưng mà tại sao lại như thế?

- A tỷ, lần này không phải nhờ Diệp công tử mà nói chúng ta có lẽ đã bị a Hổ ăn thịt rồi.

A Vũ lúc này mới nhớ đến việc giới thiệu Diệp Hạo.

- Diệp công tử đã thu phục được a Hổ sau đó tặng ấn ký linh hồn của nó tặng cho ta.

A Đóa nhìn Diệp Hạo nổi bật hơn người vội vàng hành lễ nói.

- A Đóa tại đây tạ ơn Diệp công tử.

- Tiện tay mà thôi.

Diệp Hạo đánh giá a Đóa một cái.

A Đóa không phải quá xinh đẹp nhưng vẫn có phong tình của bản thân.

- Diệp công tử, bộ lạc ta ngay ở phía trước không xa, không bằng đi đi tới một chuyến rồi uống hai ba chén rượu nhạt hẵng đi?

- Được.

Sau khi đi theo a Đóa đến bộ lạc bọn họ Diệp Hạo mới phát hiện cái bộ lạc này thật sự rất nghèo khó. Phải biết a Đóa là cao thủ Hợp Thần cấp. Còn nữa trong tộc còn có vài cao thủ Hợp Thần cấp ẩn núp.

Thế lực như vậy nếu ở ngoài cũng được coi là một tông môn thực lực không tệ. Khi a Vũ giới thiệu sự tích của Diệp Hạo cho người trong bộ lạc nghe lập tức toàn bộ nam nữ trong bộ lạc đều hết sức nhiệt tình với hắn.

- A Tráng, ta thấy thực lực bộ lạc ngươi hiệu giờ cũng không tệ, thế nhưng là vì sao các ngươi vẫn nghèo khó như vậy?

Diệp Hạo ngồi ở trên một tảng đá nói chuyện phiến cùng với một thiếu niên da ngăm đen hỏi.

- Bởi vì tu sĩ Bắc Vực xem chúng ta như man di, nếu chúng ta đi ra khỏi Hoa Thải tùng lâm chắc chắn sẽ bị bọn họ săn giết.

Lúc a Tráng nói câu này trong mắt tràn đầy bi phẫn.

- Hoa Thải tùng lâm có bao nhiêu bộ lạc?

- Gộp toàn bộ các bộ lạc lớn nhỏ lại thì Hoa Thải tùng lâm phải có hơn ngàn cái.

- Các ngươi không nghĩ đến việc phản kháng sao?

- Những bộ lạc chúng ta đã từng liên minh lại, nhưng khi cao thủ Thần Vương của đối phương can thiệp vào rất nhiều bộ lạc đều bị nhổ tận gốc.

A Tráng khổ sở nói.

- Chúng ta trước trước sau sau tổng cộng chinh chiến ba lần, thế nhưng cả ba lần đều bị tổn thất nặng nề, cho tới bây giờ cũng không còn ai lại dám chinh chiến nữa.

- Bọn họ thật đúng là quá phận.

Trong mắt Diệp Hạo lấp lóe lấy từng đạo hàn quang.

- Thật ra chuyện này cũng không thể chỉ trách tu sĩ bên ngoài rừng cây được.

Lúc này a Đóa từ đằng xa đi tới nói khẽ.

- Là ý gì?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Lúc đầu tu sĩ trong Hoa Thải tùng lâm có quan hệ rất tốt với tu sĩ bên ngoài, hai bên không những lập chợ giao dịch ở giao giới tùng lâm, hơn nữa bên trong Hoa Thải tùng lâm còn có một nhóm chuyên môn thương đạo nữa.

A Đóa nhìn Diệp Hạo nói,

- Bất quá lợi ích từ nhóm thương đạo này toàn bộ nắm trong tay mười đại bộ lạc mạnh nhất, nói cách khác các bộ lạc quy mô vừa và nhỏ ngay cả một chút lợi ích cũng không chiếm được, vì ảnh hưởng tới lợi ích nên dần dần các bộ lạc vừa và nhỏ đi cướp giết thương đội lui tới, kể từ đó cũng không còn bao nhiêu thương đội đi tới nơi này nữa.

- Nhưng mấy bộ lạc đã nếm được lợi lộc rồi sao có thể cứ thế từ bỏ được, bọn họ đi ra rừng cây đột kích những nơi vắng vẻ cướp giết tu sĩ lui tới, cuối cùng chọc giận đến tu sĩ trong thành trì gần đó, bọn họ liên thủ vây công Hoa Thải tùng lâm chúng ta, sau trận chiến đó mười bộ lạc lớn nhất đều bị đánh tan tác, rất nhiều bộ lạc vừa và nhỏ bị nhổ tận gốc, nếu không phải nhờ thủ hộ thần từ sâu trong rừng cây ra mặt, bộ lạc Hoa Thải tùng lâm chúng ta sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.

A Đóa thong thả nói.

- Thủ hộ thần?

Diệp Hạo hiếu kỳ nói.

- Thần Vương sao?

- Thủ hộ thần nhất định là cấp bập Thần Vương, bởi vì năm đó khi một Thần Vương giết tới Hoa Thải tùng lâm đã bị thủ hộ thần trực tiếp đả thương nặng.

A Đóa nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy tâm thần Diệp Hạo khẽ động, kim thân trong thức hải bỗng nhiên mở ra hai mắt, tiếp lấy thần niệm vô cùng vô tận tràn ngập về bốn phía, trong chốc lát đã tìm thấy một bóng người trong chỗ sâu Hoa Thải tùng lâm. Đó là một đầu vượn già gầy trơ xương, trên người hắn toán ra khí tức suy bại, nằm ở một nơi sâu thẳm trong động hấp hối thả hơi tàn.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua đã nhận ra đầu vượn già này khẳng định không thể sống được bao lâu, bởi vì vết thương trên người hắn đang dần cắn nuốt sinh cơ của hắn.

Thần Vương cảnh tầng thứ tư. Đây chính là cảnh giới của đầu vượn già này.

- Cũng chính là do lần đại chiến này mà hai bên kết cừu oán, sau đó lục tục lại xảy ra hai lần đại chiến, bất quá kết quả cuối cùng chúng ta vẫn thất bại.

A Đóa khẽ thở dài.

- Hiện tại tu sĩ ở thành trì gần đó đều phong tỏa Hoa Thải bụi Lâm Phong chúng ta lại, không có vật tư từ ngoại giới, chỉ dựa vào tài nguyên trong rừng rậm, chúng ta làm sao có thể cường thịnh trong lòng đất đi?

- Bọn họ đang tuyệt đường lui của chúng ta.

A Vũ ở một bên bi phẫn nói.

Diệp Hạo yên lặng không nói.

- Diệp công tử, ngươi có thể giúp chúng ta một tay được không?

Lúc này a Vũ lôi kéo cánh tay Diệp Hạo nói.

- A Vũ, không được nói bậy bạ.

A Đóa lập tức khiển trách.

- Các ngươi có nghĩ tới việc dời khỏi vùng rừng tùng này không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Dời ra?

Nghe vậy a Đóa rơi vào trầm tư. Sau một lúc a Đóa nhìn Diệp Hạo nói.

- Sau khi chúng ta dời ra lại có thể đi đâu đây?

- Có lẽ ngươi không biết hiện tại khu vực Thần Vực đã phát triển không chỉ gấp trăm lần, sơn mạch cùng rừng cây vô chủ chỗ nào cũng có, nếu các ngươi không muốn thì cứ tiếp tục ở lại chỗ này.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Chúng ta biết tin Thần Vực khuếch trương, nhưng bọn họ sẽ để cho chúng ta rời khỏi sao?

A Đóa khổ sở nói.

- Cái này giao cho ta là được.

Diệp Hạo nói xong tiếng kèn chiến đấu đột nhiên vang dội toàn bộ rừng cây.

- Không tốt, bọn họ xâm lấn.

Sắc mặt a Đóa hoàn toàn thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận