Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1422: Đạo sư

Sắc mặt Lưu Á Tân khẽ biến, nghi ngờ nhìn Diệp Hạo:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là ai không quan trọng.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Tọa độ không gian này trên thực tế là tám mươi mốt loại Phù Văn sắp xếp tổ hợp với Nghịch Ngũ Hành Đại Trận tạo thành, muốn biết nó chính xác ở chỗ nào thì phải tìm được tổ hợp chính xác.

Diệp Hạo nói đồng thời trong tay xuất hiện một đám Phù Văn, những Phù Văn này không ngừng sắp xếp và tổ hợp.

- Bình thường ngươi cần phải trong ba vạn sáu ngàn loại tổ hợp tìm được chính xác danh sách, nhưng bởi vì Nghịch Ngũ Hành Đại Trận nên tổ hợp lại mỗi giờ mỗi khắc liên tục biến hóa, chuyện này làm cho ngươi muốn tìm được chính xác khó như lên trời.

Diệp Hạo vừa nói động tác trong tay càng thêm nhanh.

Lưu Á Tân xem qua, sắc mặt thay đổi.

Cái tọa độ không gian này, hắn cũng một tháng trước mới nhìn ra là Nghịch Ngũ Hành Đại Trận sắp xếp thành tổ hợp.

Nhưng hắn không ngờ Diệp Hạo nhưng liếc mắt đã xem thấu.

Xem thấu cũng được.

Nhưng hắn sau một khắc lại bắt đầu phân tích.

Trận Đạo thực lực của hắn cũng quá cao đi.

Khoảng mười mấy hơi thở sau, Lưu Á Tân nhìn thấy tại tọa độ không gian kia trên Tàng Bảo Đồ xuất hiện một vách núi sương mù dày đặc.

- Lang Gia Sơn.

- Lang Gia Sơn?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi lại.

Lưu Á Tân vô ý thức định cất Tàng Bảo Đồ, nhưng vừa nghĩ tới Tàng Bảo Đồ vẫn còn hai chỗ khó thì lại từ bỏ động tác này.

- Hai vị trí này ta cũng nhìn không thấu.

- Ta cũng nhìn không thấu.

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

Lưu Á Tân nơi nào chịu tin?

- Ngươi muốn cái gì?

- An bài ta vào học viện.

- An bài ngươi vào học viện không có bất cứ vấn đề gì, tiền đề ngươi giúp ta tìm được hai điểm này.

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Ngươi nói vậy không có ý nghĩa.

- Ta có thể an bài ngươi tiến vào lớp Thiên Cấp.

- Không hứng thú.

- Ngươi có biết lớp Thiên Cấp có ý nghĩa gì hay không?

- Có lẽ ngươi cảm thấy truyền thừa Thái Huyền Học Viện các ngươi rất lợi hại, nhưng trong mắt của ta chẳng là gì cả, ngươi hẳn phải biết vừa rồi ta tặng Hàn Mộng Kỳ một quyển Địa Cấp Bát Phẩm Tuần Thú Quyết.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Lưu Á Tân đối với thân phận của Diệp Hạo càng thêm tò mò.

- Thân phận của ta không tiện nói cho ngươi, ta đến Thái Huyền Học Viện vì một thân phận, chỉ vậy thôi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Ta đối với truyền thừa của Thái Huyền Học Viện các ngươi không có hứng thú, còn có ta đối với Thái Huyền Học Viện các ngươi cũng không có bất kỳ hứng thú nào, nếu các ngươi không yên lòng thì cứ cho ta một thân phận nào đó cũng được.

Lưu Á Tân trầm mặc xuống.

Một lát sau mới lên tiếng:

- Nghe ngươi nói có thể tưởng tượng được truyền thừa sau lưng ngươi không kém gì Thái Huyền Học Viện chúng ta, nhưng ta cho ngươi biết mỗi thế lực đều có truyền thừa của mình, mà mỗi truyền thừa có chỗ thích hợp. Ngươi giúp ta phân tích hai chỗ khó này ta cho ngươi hai vạn điểm tích lũy .

- Hai vạn điểm tích lũy?

Diệp Hạo hỏi lại:

- Hai vạn điểm tích lũy rất đáng tiền hả?

- Tân sinh vì một điểm tích lũy phá vỡ đầu, ngươi nói hai vạn điểm tích lũy rốt cuộc có đáng tiền hay không?

- Được rồi, mười vạn.

Diệp Hạo công phu sư tử ngoạm.

- Bốn vạn.

- Tám vạn.

- Năm vạn, đây cực hạn của ta.

- Sáu vạn.

- Năm vạn.

- Ta không muốn.

Diệp Hạo quay người đi.

Lưu Á Tân vội vàng ngăn cản:

- Sáu vạn, sáu vạn, sáu vạn.

Trên mặt Diệp Hạo nở nụ cười, nhấc chân đi tới phía trước Tàng Bảo Đồ, chỉ vào hai tọa độ không gian nói:

- Nếu ta đoán không sai thì ngươi xem không hiểu hai vị trí này?

- Ừm.

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy kinh sợ.

Tàng Bảo Đồ này có mấy trăm tọa độ không gian quan trọng.

Diệp Hạo sao có thể liếc một cái xem thấu mình xem không hiểu chỗ nào?

Điều này nói rõ Diệp Hạo có tu vi Trận Đạo không gì sánh nổi.

Lang Gia Sơn!

Tiểu Phượng Lĩnh!

Hắc Thủy Hồ!

Sau khi nhìn thấy ba chữ Hắc Thủy Hồ, toàn thân Lưu Á Tân run lên.

Hắn biết bảo tàng ở bên trong Hắc Thủy Hồ.

- Đa tạ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Có một việc, ta cảm thấy có nhất định nên sớm nói cho ngươi, ta đối với Tàng Bảo Đồ trong tay ngươi không có hứng thú.

- Ta biết, thật ra cho dù ngươi có hứng thú cũng vô dụng, bởi vì toàn bộ Lang Gia Sơn bị sát khí đáng sợ bao phủ, không có tu vi Tiên Vương căn bản không đi vào được.

- Ngươi không sợ ta tiết lộ?

- Không sợ.

- Vì sao?

- Bởi vì trong học viện ngươi không thể truyền ra Truyền Tấn Ngọc Phù.

Lưu Á Tân cười nói:

- Hơn nữa, ta lập tức sẽ đi tới Hắc Thủy Hồ.

- Được rồi.

- Đây là lệnh bài của ngươi.

Lưu Á Tân nói ném Diệp Hạo một lệnh bài.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua trừng lớn hai mắt.

- Ngươi có ý gì?

Diệp Hạo muốn làm một học sinh bình thường được không?

Nhưng bây giờ, hắn tặng chính mình một lệnh bài Đạo Sư làm gì?

- Tu vi Trận Đạo của ngươi cao như vậy, không làm Đạo Sư không phải đáng tiếc ?

Lưu Á Tân cười nói.

Bộ dáng Nhìn Lưu Á Tân lúc này giống như hồ ly.

- Ta chỉ có tu vi Ngọc Tiên Cảnh thôi đó?

- Học viện lúc nào cũng có thể giúp ngươi tiến đến Kim Tiên.

- Kim Tiên hình như cũng không làm nổi Đạo Sư a?

- Ta tin ngươi có thể trấn trụ được tràng diện.

- Ngươi có tin ta bỏ không?

- Ta nói cho ngươi mấy cái phúc lợi.

Lưu Á Tân nhẹ giọng nói:

- Thứ nhất, Đạo Sư mỗi tháng có thể đạt được một trăm điểm tích lũy; thứ hai, có thể tự do ra vào Công Pháp Điện; thứ ba, có thể trước tiến vào Yêu Vương Sơn.

- Tất cả Đạo Sư đều có thể?

Diệp Hạo rất hoài nghi Lưu Á Tân.

- Học sinh có nhiều loại, Đạo Sư cũng thế?

Lưu Á Tân lườm Diệp Hạo một cái.

- Ta muốn biết ta là Đạo Sư cấp bậc gì?

- Đạo Sư chia thành bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng.

Lưu Á Tân trầm giọng nói:

- Thiên Cấp Đạo Sư chỉ Tu Sĩ Tiên Vương, Địa Cấp Đạo Sư chỉ Tu Sĩ Tiên Tôn, Huyền Cấp Đạo Sư chỉ Tu Sĩ Tiên Chủ, Hoàng Cấp Đạo Sư Tu Sĩ Kim Tiên.

Nói đến đây, hắn dừng một chút nói:

- Ngươi bây giờ là Hoàng Cấp Đạo Sư.

- Ta muốn biết có phải ta là Đạo Sư Ngọc Tiên duy nhất của học viện?

Diệp Hạo nghe xong hỏi.

- Đúng vậy, vinh hạnh không?

Diệp Hạo rất muốn chửi mẹ nó a.

Nhưng cân nhắc đến đối phương là cường giả Tiên Vương thì nhịn xuống.

- Phần vinh hạnh này ta không trả nổi.

- Cố gắng lên, ta coi trọng ngươi.

Lưu Á Tân vỗ vai Diệp Hạo rồi hướng ngoài cửa kêu:

- Mộng Kỳ, vào đi.

Hàn Mộng Kỳ vội vàng đẩy cửa vào.

Khi cô nhìn thấy trên mặt Diệp Hạo bất đắc dĩ thì một tảng đá trong lòng mới buông xuống.

Xem ra Phó Viện Trường không làm khó Diệp Hạo.

Nếu không sắc mặt Diệp Hạo sẽ không như vậy.

- Mộng Kỳ, ngươi dẫn —— đúng rồi, ngươi tên gì?

Lưu Á Tân đột nhiên nhớ đến chính mình còn không biết tên của Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận