Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1844: Kiếm Thụ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hàn Thu Vân không nhịn được hỏi.

- Thân phận của ta ngươi không cần biết.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta không có bất kỳ ác ý gì đối với Hàn gia các ngươi, nếu ngươi muốn biết tại sao lại như thế, ta chỉ có thể nói đúng lúc gặp.

- Chỉ vậy?

Hàn Thu Vân kinh ngạc hỏi.

- Chỉ vậy.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu đáp.

Hàn Thu Vân có chút thất vọng mất mát.

Trước đó hắn còn cảm thấy Diệp Hạo coi trọng Hàn Sở Di, nhưng sau khi Diệp Hạo nói La Châu Ngọc là gà đất chó sành, hắn đã biết Hàn Sở Di trèo cao không nổi.

Cao tầng Hàn gia nhìn Diệp Hạo cùng Hàn Thu Vân truyền âm, trong lòng đều rất hiếu kỳ bọn họ đang nói chuyện gì.

Khi bọn hắn vò đầu bứt tai Diệp Hạo lại mở miệng nói.

- Đi, đi nhìn xem La Châu Ngọc làm trò khỉ gì?

Diệp Hạo xuất hiện trước đại môn Dược Tài Hàn Gia, La Kinh Thừa đã chỉ Diệp Hạo nói.

- Tỷ, tên tiểu tử này là Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn Hàn Sở Di một cái nói.

- Tên gia hỏa không có giáo dục này là ai?

Hàn Sở Di còn không nói gì, La Châu Ngọc đã lạnh lùng quát.

- Ngươi nói cái gì?

- Vậy ngươi ở trong này làm cái gì?

Để La Châu Ngọc không nghĩ tới là một tiếng nói thanh thúy vang lên, tiếp đó hai hàng Thị vệ mặc ngân sắc khải giáp bảo vệ một nữ tử đi tới.

Nữ tử có một đầu tóc vàng sắc cuộn sóng, một đôi con ngươi giống như Tinh Thần trong Vũ Trụ.

Người mặc trường bào màu trắng, thánh khiết mà lại cao quý.

- Ái Lệ Ti.

La Châu Ngọc thấy Ái Lệ Ti con ngươi hơi hơi co rụt lại.

Ái Lệ Ti là ai?

Top ba Phượng Bảng!

La Châu Ngọc dù tự phụ nhưng cũng rõ ràng bản thân không phải đối thủ của vị này.

- La Châu Ngọc, ngươi muốn gây chuyện ở Quang Minh Thành?

Ái Lệ Ti lạnh lùng nhìn La Châu Ngọc nói.

- Ái Lệ Ti, ngươi và Diệp Hạo có quan hệ thế nào?

La Châu Ngọc tựa hồ ý thức được cái gì.

- Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của ta.

Ái Lệ Ti không đáp khiến La Châu Ngọc ý thức được Diệp Hạo và Ái Lệ Ti có thiên ti vạn lũ quan hệ.

- Ta tới nơi này mua sắm Tiên Đan.

La Châu Ngọc trầm mặc một chút thì nói với Diệp Hạo.

- Nghe nói trong tay ngươi có Ngũ Phẩm Vương Cấp Tiến Giai Đan.

- Cái này và ngươi không có quan hệ gì.

- Ngươi có ý gì?

- Ta sẽ không bán cho ngươi.

- Diệp Hạo, ngươi biết mình đang làm gì không?

- Có phải lại muốn ỷ vào thân phận? Quả thật quá nhàm chán.

Diệp Hạo hơi không kiên nhẫn nói.

- Không phải chỉ là Đệ Tam Chân Truyền của Thánh Đức Thư Viện sao? Đây chính là chỗ dựa cho ngươi hoành hành không sợ ai à?

- Ta có có thể hiểu ngươi đang xem thường Thánh Đức Thư Viện chúng ta không?

La Châu Ngọc âm trầm nói.

Không thể không nói, La Châu Ngọc rất biết cách hố người.

Nếu Diệp Hạo trả lời không hợp sẽ đắc tội toàn bộ Thánh Đức Thư Viện!

- Ngươi cũng biết tục danh của Thánh Đức Thư Viện?

Diệp Hạo nhìn xem La Châu Ngọc cười lạnh nói.

- Thánh Đức hai chữ này mang ý nghĩa vô thượng công đức, bình thường vào Thánh Đức Thư Viện cần Tu công đức, mới có thể tu tới viên mãn. Nhưng ngươi làm cái gì?

Nói đến đây Diệp Hạo dừng một chút.

- Ỷ vào thân phận Đệ Tử Thánh Đức Thư Viện ngang ngược càn rỡ, khắp nơi bôi bác thanh danh của Thư Viện.

- Im miệng.

Sắc mặt La Châu Ngọc thay đổi.

- Làm sao? Bị ta nói chột dạ?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm La Châu Ngọc nói.

- Ta cho ngươi biết, đã chậm rồi, sự tình hôm nay sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Phiêu Miểu Đại Lục, ta cũng phải nhìn xem Thánh Đức Thư Viện có thể bảo vệ cho đệ tử bại hoại như ngươi không?

- Ngươi nói cái gì?

La Châu Ngọc trừng lớn hai mắt.

Bại hoại?

Diệp Hạo nói bản thân bại hoại?

Gia hỏa này không muốn sống nữa rồi.

- Chẳng lẽ ngươi không phải bại hoại của Thánh Đức Thư Viện?

Diệp Hạo nói chỉ La Châu Ngọc nói.

- Đây là địa phương nào? Đây là Hàn gia Dược Tài, chỉ vì Hàn Sở Di không đồng ý sự theo đuổi của đệ đệ ngươi, ngươi đã dẫn người ngăn cửa? Người nào cho ngươi quyền lợi này?

Diệp Hạo vừa dứt lời Thái Khang cùng 4 cái Tu Sĩ khác không khỏi biến sắc.

Bởi vì đám người Thái Khang phát hiện bản thân có thể sẽ bị liên luỵ.

- Thái Khang.

La Châu Ngọc nhìn về phía Thái Khang, trầm giọng nói.

Thái Khang trầm ngâm một chút vẫn lên tiếng.

- Diệp Hạo, ta muốn khiêu chiến ngươi.

Diệp Hạo nhìn Thái Khang một cái đáp.

- Không hứng thú.

Cự tuyệt?

Diệp Hạo cự tuyệt sớm nằm trong dự liệu của Thái Khang.

Diệp Hạo không cự tuyệt mới vượt qua hắn dự liệu.

- Diệp Hạo, ngươi cự tuyệt có thể.

Thái Khang thản nhiên nói.

- Nhưng hậu quả ngươi không chịu đựng nổi.

- Uy hiếp ta sao?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Thái Khang nói.

- Ngươi muốn nghĩ như thế cũng có thể.

Thái Khang cường ngạnh trả lời.

- Hàn gia chủ, chúng ta hiện tại đóng cửa đi.

Diệp Hạo nhìn về phía Hàn Trung nói.

- Sau đó chúng ta đi thẳng đến Thánh Đức Thư Viện, ta cũng phải nhìn xem Thánh Đức Thư Viện có nói đạo lý hay không?

- Được.

Hàn Trung nhẹ gật đầu.

Nghe Hàn gia và Diệp Hạo muốn thẳng đến Thánh Đức Thư Viện khiến Thái Khang biến sắc.

Hắn có chút hốt hoảng nhìn về phía La Châu Ngọc.

La Châu Ngọc ra hiệu Thái Khang không cần lo lắng.

- Ta cũng phải nhìn xem Hàn gia có mấy người có thể đi đến Thánh Đức Thư Viện?

- Vậy ngươi trừng lớn mắt chó hảo hảo mà nhìn đi.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Trong mắt La Châu Ngọc trong mắt không khỏi phun ra hỏa diễm.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn nàng.

- Hàn gia các ngươi hiện tại thu thập một chút, ta lập tức điều động hai Chi Tiểu Đội trưởng lão hộ tống.

Không người nào nghĩ đến Ái Lệ Ti lúc này mở miệng.

Trưởng Lão Tiểu Đội?

Thiên Sứ Tộc có cấp bậc Tiểu Đội này.

Mà muốn tiến nhập vào Tiểu Đội này lại cần có tu vi Tiên Vương Cao Giai.

Mà lĩnh đội càng là một tôn Tiên Vương Đỉnh Phong.

La Châu Ngọc có mạnh hơn thì có thể mạnh hơn một Trưởng Lão tiểu đội sao?

Lui một bước mà nói, dù La Châu Ngọc có thực lực đánh bại Trưởng Lão Tiểu Đội lại như thế nào?

Chẳng lẽ nàng thật dám động thủ?

Thiên Sứ Tộc là một trong Thập Đại Tộc.

Động Trưởng Lão Tiểu Đội sẽ trở thành công địch của Thiên Sứ Tộc.

Thiên Sứ Tộc mạnh bao nhiêu?

Cho dù Thánh Đức Thư Viện cũng không dám cùng cứng đối cứng a.

Trừ phi cả Nhân Tộc liên hợp cùng một chỗ.

- Ái Lệ Ti, ngươi phải làm như vậy?

La Châu Ngọc nhìn Ái Lệ Ti, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ta không hiểu ý ngươi.

Ái Lệ Ti cười ha hả nói.

La Châu Ngọc âm trầm nói.

- Thái Khang, giao cho ngươi.

Thái Khang chần chờ một chút nhìn Diệp Hạo, nói.

- Diệp Hạo, ngươi nhìn xem đây là cái gì?

Thái Khang nói xong lấy ra một gốc Tiểu Thụ.

Gốc này Tiểu Thụ trán phóng yếu ớt quang trạch.

- Kiếm Thụ?

Diệp Hạo giật mình hô.

Nhìn thấy Diệp Hạo nói toạc ra danh tự này, trong mắt Thái Khang lộ ra vẻ giật mình.

Kiếm Thụ là thứ cực kỳ hiếm thấy, hắn cũng ngẫu nhiên mới lấy được.

- Đúng, chính là Kiếm Thụ, Kiếm Thụ một khi trưởng thành sẽ kết ra từng mai Kiếm Quả, nuốt Kiếm Quả vào có thể lĩnh ngộ Kiếm Đạo làm ít công to. Ta muốn dùng nó để khiêu chiến ngươi.

Thái Khang nói đến đây, không ít con mắt của Tu Sĩ giữa sân phát sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận