Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1878: Gặp Lại A Nhã

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Diệp Hạo có ý gì, Hồng Vận làm sao nghe không hiểu ?

-Sẽ không, không đâu…không đâu…

Lúc Hồng Vận nói ra câu đầu tiên, trong mắt thoáng có chút hoài nghi nhưng mà khi nói ra câu cuối cùng thì tràn đầy vẻ kiên định .

-Ngươi xác định muốn tìm?

Diệp Hạo nhìn Hồng Vận hỏi

-Có lẽ kết quả không như ngươi mong muốn.

-Năm trăm năm, cho dù thế nào ta cũng muốn có một kết quả .

Hồng Vận nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói .

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Diệp Hạo rõ ràng chuyện này cơ hồ đã trở thành chấp niệm của hắn.

Lập tức Diệp Hạo dẫn theo đám người Hồng Vận đi vòng vòng trong Thái Hành Thành , ước chừng qua nửa canh giờ thì đến cửa ra vào của một đình viện.

-Thê tử ngươi ở đây.

Diệp Hạo nói khẽ.

-Lại Phủ.

Hồng Vận nhìn thấy hai chữ trên bảng hiệu , trong mắt lộ ra vẻ bất an.

Lại Phủ Hồng Vận biết rõ.

Đây là một trong số ít thế lực trong thành .

Mặc dù không xưng được Đỉnh Cấp Đại Thế Lực, nhưng mà là Tứ Phẩm Thế Lực hàng thật giá thật.

Tứ Phẩm Thế Lực a.

Có ý gì?

Ý là vị Lại gia có cường giả Tiên Vương Cao Giai tọa trấn.

Mà bản thân chỉ mới đến Tiên Vương nhất chuyển.

Còn có thể làm được gì?

Đúng lúc này trong Lại Phủ đi ra hai nữ tử.

Trong đó một nữ tử thân mặc váy tím, toàn thât toát ra khí chất cao quý , dáng người cực kỳ uyển chuyển, một cái nhăn mày, một nụ cười càng thêm phong tình.

Đi bên cạnh nàng là tỳ nữ, nếu bàn về tướng mạo cũng được xưng tụng thanh tú, nhưng mà so sánh với nữ tử váy tím thì chênh lệch cũng không phải một hai bậc .

-Mẫu thân.

A Thải nhìn thấy nữ tử váy tím vội thốt lên.

Dù năm trăm năm không gặp, nhưng A Thải sao có thể không nhận ra.

Nữ tử váy tím nghi ngờ nhìn về phía A Thải.

Nhưng mà khi nhìn rõ là ai thì trong mắt nàng lộ ra vẻ bối rối.

-Ai là mẹ của ngươi?

Nữ tử váy tím nói xong quay người vội vàng muốn hồi phủ.

Nhưng A Thải lại nhào tới, ôm lấy cánh tay nàng nói :

- Mẫu thân, người không nhớ ta sao? Ta là A Thải đây.

-Ta không quen A Thải nào hết?

Thần sắc nữ tử váy tím càng thêm bối rối.

-Ngươi không quen A Thải, vậy ngươi có quen ta không?

Lúc này một đạo thanh âm khàn khàn vang lên bên tai nàng .

Toàn thân nàng run lên, khó khăn xoay người lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Hồng Vận :

-Hiện tại ta sống rất tốt, xin các ngươi đừng quấy rầy ta, được không?

Nữ tử váy tím nói đến đây, Hồng Vận làm sao không nhìn ra nàng đã thay lòng?

-Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ?

Hồng Vận gầm thét hỏi nàng.

-Hồng Vận, ta thật sự xin lỗi ngươi .

Nữ tử váy tím tránh ánh mắt Hồng Vận nói :

-Ta thật sự không muốn quay lại cuộc sống bữa no bữa đói như trước nữa, ngươi buông tha ta đi có được không, ta van ngươi đó.

Nữ tử váy tím nói xong quỳ xuống trước mặt Hồng Vận .

Nhìn thấy nàng quỳ xuống trái tim Hồng Vận như bị ai đó đâm vào một đao.

-Vì cái gọi cuộc sống mà bỏ chồng vứt con?

Diệp Hạo nhìn cảnh này khẽ thở dài.

Chuyện này Diệp Hạo đã thấy rất nhiều.

Hắn cũng không phê phán thêm gì?

-Ngươi chưa từng trải qua cảnh lang bạt giang hồ bữa no bữa đói nên ngươi không cách nào hiểu được cuốc sống đó không dễ dàng thế nào.

A Nhã ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo một cái, nói.

-Có lẽ vậy.

Diệp Hạo thở dài nói.

-A Nhã, ngươi đang làm gì?

Đúng lúc này một đạo thanh âm phẫn nộ vang lên giữa không trung .

Toàn thân A Nhã run lên, vội vàng đứng lên, thấp giọng nói :

-Ngươi đi mau, nếu không Lại Chấn sẽ giết ngươi.

Lại Chấn đi tới bên cạnh A Nhã, nàng tiến lên ôm cánh tay hắn nói :

-Vừa rồi ta không cẩn thận bị ngã .

-Là ngươi?

-Là ngươi?

Lại Chấn không ngờ trung niên bán Vương Cấp Tiên Đan cho mình, mà Hồng Vận cũng không ngờ đối phương lại là người mua Tiên Đan của mình.

-Ngươi đến đây làm gì?

Lại Chấn thần sắc bất thiện nhìn Hồng Vận nói.

-Ta.

Hồng Vận vừa muốn nói đến tìm thê tử của mình, thì nhìn thấy trong mắt A Nhã tràn đầy vẻ khẩn cầu.

-A Nhã là tộc nhân trong Bộ Lạc chúng ta, lần này ta tới muốn hỏi thăm một chút tại sao A Nhã nhiều năm như vậy cũng không quay về nhìn một lần.

Hồng Vận cẩn thận nói ra từng câu từng câu .

-A Nhã sao có thể trở về nơi thâm sơn cùng cốc đó chứ?

Nói đến đây Lại Chấn tựa hồ nghĩ tới cái gì :

-Vừa rồi các ngươi không phả cưỡng ép muốn dẫn A Nhã trở về chứ ?

-Không có.

Hồng Vận mặt không đổi sắc nói.

-Không có thì tốt

Lại Chấn nhìn chằm chằm Hồng Vận nói :

-Nếu không ta không để ý san bằng Bộ Lạc các ngươi đâu.

Nghe Lại Chấn nói như vậy, Hồng Vận không khỏi nắm chặt thành quyền.

Nhưng mà lập tức bình tĩnh trở lại.

-Phu quân, ta trò chuyện riêng với bọn họ một lúc được không?

A Nhã ôm cánh tay Lại Chấn yêu kiều nói .

-Vào hậu viện đi.

Lại Chấn sờ mông A Nhã một cái nhàn nhạt nói .

Nhìn thấy cảnh này tròng mắt Hồng Vận lập tức đỏ lên.

Lúc Hồng Vận sắp không nhịn được thì Diệp Hạo lấy tay đè bả vai hắn xuống .

Sát khí trong cơ thể Hồng Vận lập tức bị trừ khử vô hình.

Lúc Lại Chấn rời khỏi vẻ mặt A Nhã, phức tạp nhìn Hồng Vận nói

-Các ngươi đi theo ta.

Hồng Vận hít một hơi thật sâu nhẹ gật đầu.

Mọi người cùng A Nhã đi tới hậu viện, A Nhã nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh nói,

-Đi pha ấm trà đến đây .

Thiếu Nữ Kia nghe lời rời khỏi. Sau đó A Nhã trầm mặc một lúc mới mở miệng nói :

-Năm trăm năm trước ta đến Thúy Trúc Phong hái thuốc cho ngươi thì gặp một đầu Hắc Hùng Vương, dựa vào tu vi của ta làm sao có thể là đối thủ của nó , mắt thấy ta sắp bị đầu Hắc Hùng Vương kia xé nát thì Lại Chấn xuất hiện, hắn ra tay đánh chết đầu Hắc Hùng Vương kia, sau đó mang ta đang bị trọng thương về Lại Phủ.

Nói đến đây A Nhã bình phục một chút nói :

-Lúc ta ở Lại Phủ hưởng thụ an bình chưa từng có, ở đây không có chém giết, không có tranh đấu, trong thời gian ta dưỡng thương ở đây, ta càng khẳng định đây chính là những gì ta mong muốn.

-Ta biết ta có lỗi với ngươi và A Thải, nhưng ta thực sự không muốn quay lại khoảng thời gian như trước nữa .

Hồng Vận trầm mặc lại.

-Chuyện này không trách được ngươi, là ta không có năng lực.

Hồng Vận nói ra câu này vẻ mặt đắng chát.

-Có vài câu ngươi nói sai.

Diệp Hạo lúc này mở miệng nói.

-Câu nào?

A Nhã nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo nói :

-Ngươi nói Lại Phủ không có chém giết ta tin tưởng, nhưng ngươi nói Lại Phủ không có tranh đấu, ta không tin.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói :

-Ngươi sở dĩ không cảm nhận được những điều này bởi vì Lại Chấn trong Lại Phủ đảo lộn phải trái, nhưng mà không biết ngươi có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày Lại Chấn không đắc thế, cuộc sống ngươi thậm chí không bằng trước kia.

-Lại Chấn có năng lực như thế, làm sao có thể thất thế ?

A Nhã lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc A Nhã vừa nói xong thì Thị Nữ nàng vẻ mặt kinh hoảng chạy tới :

-Tiểu Thư, đại sự không xong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận