Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1891: Khai Chiến Dực Tộc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Thân phận Thọ Ngọc Vinh cao quý.

Thái Thượng Trưởng Lão của Thánh Đức Thư Viện.

Nhưng Thái Thượng Trưởng Lão lại không được phép tham gia công việc Học Viện.

- Vậy thì ra tay đi.

Hàn quang trong mắt Thọ Ngọc Vinh chợt hiện.

Tử Đế hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ đánh tới Thọ Ngọc Vinh.

Toàn bộ thiên địa chấn động.

Tử Khí cuồn cuộn 3000 dặm!

Thọ Ngọc Vinh cảm thấy một cỗ uy thế đáng sợ.

Nguy nga như núi.

Đáng sợ như trời.

Uy chấn chư thiên.

Bất quá Thọ Ngọc Vinh nói thế nào vẫn là cường giả Đệ Nhị Cảnh, mặc dù cỗ khí thế này khủng bố, pháp lực ẩn núp trong thể nội bà cũng mãnh liệt mà ra, một chuôi chiến kiếm xuất hiện khẽ ngân, như muốn chấn vỡ chư thiên.

Mà khi cả hai va chạm vào nhau, Thọ Ngọc Vinh mới kinh hãi khi thấy chiến kiếm do pháp lực hình thành của mình bị chấn vỡ, chợt cỗ khí thế kia ép lui bà về phía sau.

Một hô hấp đi qua, Thọ Ngọc Vinh liên tục lui lại.

Hai hô hấp đi qua, Thọ Ngọc Vinh không còn đường thối lui.

Ba hô hấp đi qua, Thọ Ngọc Vinh không kiên trì nổi, phun ta một ngụm máu tươi.

- Làm sao có thể?

Khuôn mặt bà ta lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Thọ Ngọc Vinh biết rõ sức chiến đấu của Tử Đế rất mạnh.

Nhưng mà dù sao Tử Đế vẫn chỉ là Đệ Nhị cảnh?

Làm sao có thể nghiền ép bà đến thế?

Điều này hoàn toàn không hợp lẽ thường.

Trong khi Thọ Ngọc Vinh phun máu, cỗ kình khí kia bắt đầu tiến sâu vào trong thể nội của bà.

- Tử Đế ngươi muốn ép ta vào tuyệt lộ?

Sắc mặt Thọ Ngọc Vinh trầm xuống.

Tử Đế giả vờ như không nghe.

Thọ Ngọc Vinh đành phải tiếp tục ngăn cản, nhưng hiện tại chỉ miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.

Nàng chuẩn bị quỳ xuống thì cỗ kình khí kia chợt biến mất.

- Tử Đế, hảo thủ đoạn.

Thọ Ngọc Vinh nắm chặt nắm đấm nói.

Tử Đế vờ như không nhìn Thọ Ngọc Vinh.

- Tôn Đường Chủ, dựa theo pháp lệnh Chấp Pháp Đường nên trừng phạt Lôi Hồng Huyễn như thế nào?

- Chúng ta hiện tại còn đang đào sâu tội ác của Lôi Hồng Huyễn, bất quá bây giờ dựa theo tội ác của hắn hiện tại, có thể phế bỏ tu vi đánh vào Thiên Lao.

Tôn Thắng Nhân trầm giọng nói.

- Ngươi dám?

Trái tim như Thọ Ngọc Vinh dừng lại.

- Nếu ngươi còn dám cản trở, ta sẽ đánh ngươi vào Thiên Lao.

Tôn Thắng Nhân lạnh lùng nhìn Thọ Ngọc Vinh nói.

- Ngươi.

Thọ Ngọc Vinh cắn răng nghiến lợi nhìn Tôn Thắng Nhân.

- Tiếp tục đào sâu, nhìn xem Lôi gia có tham dự vào trong đó hay không?

Tử Đế quăng lại một câu rồi rời đi.

Trên mặt Thọ Ngọc Vinh lộ ra vẻ kinh hoảng.

Tử Đế đang muốn động đến Lôi gia?

Dù trên dưới không phối hợp với nhau, nhưng Tử Đế là người phụ trách trên danh nghĩa của Học Viện.

Hiện tại Tử Đế chiếm cứ đại nghĩa, người nào cũng không nói thêm vào được.

Thọ Ngọc Vinh trầm mặc một hồi rồi vội vả rời đi.

Bà vận dụng quan hệ bản thân đi chu toàn, nếu không Lôi Hồng Huyễn không thể được thả ra mà cả Lôi Gia cũng bị lôi vào.

Thư phòng Tử Đế!

- Đại lực nâng đỡ Hàn Môn?

Nghe được kế hoạch Diệp Hạo, ánh mắt Tử Đế không khỏi phát sáng, bất quá rất nhanh nàng ném ra một vấn đề.

- Nâng đỡ Hàn Môn cần tài nguyên rất khổng lồ, dù ngươi ta táng gia bại sản cũng chưa hẳn có thể nâng đỡ được bao nhiêu.

- Vả lại tài nguyên Học Viện nắm giữ đều đến từ Thế Gia, muốn tranh đoạt tài nguyên tay bọn họ thực sự quá khó khăn.

- Bất quá đây thật là một biện pháp hay.

Tử Đế nói đến đây, trong tay xuất hiện một cái Túi Càn Khôn.

- Trong Túi Càn Khôn có 200 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch, ngươi cầm coi như tài chính khởi động đi.

Tôn Thắng Nhân lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói.

- Diệp Hạo đã cho ta rồi.

- Bao nhiêu?

- 3000 ức.

- 3000 ức sao mà đủ.

Tử Đế lắc lắc đầu.

Tử Đế vô ý thức cảm thấy Diệp Hạo 3000 ức Trung Phẩm Tiên Thạch.

- 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Tôn Thắng Nhân cười nói tiếp.

- Cái gì?

Tử Đế không khỏi trừng lớn hai mắt.

Này…mẹ nó chứ, quá kinh người rồi.

Trên người Diệp Hạo sao có nhiều Tiên Thạch như vậy?

- Diệp Hạo ngoại trừ cho 3000 ức tài chính, ta còn nghe nói vị này còn cho tài chính di chuyển mỗi bộ lạc, đại khái đánh giá một chút cũng khoảng 3000 ức.

Tôn Thắng Nhân khi nghe con số này cũng có chút nghẹn họng.

- Tiểu tử này có nhiều Tiên Thạch như vậy?

Tử Đế có một loại cảm giác vừa trong mộng đi ra.

- Ai mà biết chứ.

Tôn Thắng Nhân cười khổ nói.

- Dựa vào ngữ khí tiểu tử kia, hắn còn muốn tăng lớn đầu tư, có trời mới biết sau này hắn còn có thể lấy ra bao nhiêu?

- Chỉ cần Hàn Môn học sinh có thể liên tục không ngừng mà tiến vào, như vậy phạm vi thế lực của thế gia truyền thống sẽ không ngừng bị mài mòn.

Tử Đế suy nghĩ một chút, nói.

- Có 3000 ức tài chính có thể chế tạo một mảnh khu vực sinh tồn cho 10 ức Tu Sĩ, nhưng bốn phía Thánh Đức Thư Viện chúng ta đều bị các đại thế lực chiếm cứ hết rồi.

Tôn Thắng Nhân lấy ra một bộ địa đồ, sau đó khoanh vùng từng khu vực.

- Ta cảm thấy phiến khu vực này rất không tồi.

- Phiến khu vực này tới gần vũ lâm của Dực Tộc.

Tử Đế nhìn thoáng qua nói.

- Dực Tộc những năm nay ỷ có Mộc Tộc hỗ thuẫn một mực gây hấn với Nhân Tộc chúng ta, ta cảm thấy đây là thời điểm phát động một trận chiến tranh đối với Dực Tộc.

Tôn Thắng Nhân nói khẽ.

- Hiện tại Thánh Đức Thư Viện không thích hợp phát động chiến tranh.

Tử Đế suy nghĩ một hồi vẫn cự tuyệt.

- Ai nói từ Thánh Đức Thư Viện xuất thủ?

Tôn Thắng Nhân cười híp mắt nói.

- Ý ngươi là ——?

- Hiện tại Thọ Ngọc Vinh khẳng định sẽ đi cầu viện các phương, ta tin rất nhanh các vị đại lão đều sẽ ra mặt, đến lúc đó ngươi có thể cho Lôi gia xông pha chiến đấu.

Tôn Thắng Nhân nói câu nói này giống như là một lão hồ ly.

- Diệu kế.

Ánh mắt Tử Đế sáng lên nói.

- Lôi gia xông pha chiến đấu kết quả sẽ xuất hiện một khe hở ở danh ngạch, ta biết rõ ngươi đang âm thầm nuôi dưỡng một vài tâm phúc, đến lúc đó là vũ đài cho ngươi rồi, không phải sao?

Tôn Thắng Nhân cười nói.

- Nhất cử lưỡng tiện.

- Diệp Hạo dạy ngươi?

Tử Đế nhìn xem Tôn Thắng Nhân, nói.

- Diệp Hạo nói cho ta biết, đối phó với Thế Gia cần chiến đấu lâu dài, cần rất nhiều thời gian.

Tôn Thắng Nhân nhẹ nhàng gật đầu.

- Ta có chút chờ mong gia hỏa này.

Con ngươi Tử Đế lộ ra một tia chờ mong.

- Ta có một loại dự cảm, vị này sẽ khuấy động cả Thánh Đức Thư Viện.

Tôn Thắng Nhân cười nói.

Tôn Thắng Nhân suy đoán chính xác.

Hắn rời đi không bao lâu, các đại lão của Thư Viện đều xuất hiện cầu tình cho Lôi Hồng Huyễn.

Mà dù là ai tới Tử Đế đều cự tuyệt.

Về sau Thọ Ngọc Vinh không có biện pháp thỉnh động đến một đại nhân vật.

Vị kia là một trong những người sáng lập ra Thư Viện.

Tử Đế lúc này mới nới lỏng miệng.

Bất quá yêu cầu Tử Đế lại làm cho Thọ Ngọc Vinh trợn mắt há hốc mồm.

Để Lôi gia khai chiến Dực Tộc?

Thật khôi hài, dù Lôi gia chỉ đối mặt với một chi Dực Tộc, nhưng đại giới bỏ ra một khi đánh nhau thực sự quá lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận