Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 742: Mua mạng ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Không hứng thú.

Diệp Hạo cự tuyệt.

- Ta nói cho biết, đã cho thể diện mà tiểu tử ngươi không cần.

Một thanh niên cẩm y đi tới.

- Miệng phát ngôn sạch sẽ một chút.

Diệp Hạo lườm thanh niên cẩm y một cái nói.

Diệp Hạo không thích gây sự nhưng không sợ phiền phức.

- Ngươi nói cái gì?

Đỗ Uy nổi giận nói.

Diệp Hạo đang định nói Lam Mộc Nhi Sồ Phương Các giật giật áo Diệp Hạo nói.

- Vị này là cháu ruột Đỗ gia, Đỗ Uy.

- Thì sao? Đỗ gia có thể một tay che trời ở Hỗn Loạn Vực à?

Diệp Hạo cười lạnh đáp lời.

Đỗ gia nếu có thể một tay che trời thì Hỗn Loạn Vực sẽ không có loại cục diện này.

- Đỗ gia thật không thể một tay che trời nhưng việc vô thanh vô thức khiến một người biến mất, ta nghĩ vẫn không có vấn đề gì.

Đỗ Uy diễu cợt nhìn Diệp Hạo nói.

- Nguyên lai Đỗ gia các ngươi cũng chỉ dám vô thanh vô thức để ta biến mất.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Lão tử lại có thể dám cho ngươi biến mất dưới sự chứng kiến của mọi người, ngươi có tin không?

- Ngươi đang nằm mơ sao?

Đỗ Uy cười lạnh nói.

Diệp Hạo vung tay lên trong tay xuất hiện một đoạn khô đằng, theo lấy Diệp Hạo bỏ phong ấn bên trên Khô đằng đi, Khô đằng tuôn ra sinh mệnh khí tức mạnh mẽ, trong lúc nhất thời tu sĩ toàn bộ đại sảnh đều nhìn về phía Diệp Hạo.

- Đây là cái gì?

- Sinh mệnh khí tức thật mạnh mẽ.

- Cái đoạn khô đằng này không phải từ nhánh cây của Trường Sinh Thụ đấy chứ?

Lúc tu sĩ toàn bộ đại sảnh nghị luận Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cái nói.

- Chư vị đoán không sai, đây chính là một nhánh cây của Trường Sinh Thụ, mà ẩn chứa trong đó là sinh mệnh năng lượng, luận giá trị ít nhất cũng phải tầm 3 vạn tiên thạch, mà nếu đấu giá thì chỉ sợ cũng phải tới 5 vạn cũng không chừng, dù sao loại đồ vật kéo dài tuổi thọ không phải có thể thường xuyên gặp.

- Đoạn khô đằng này ngươi muốn bán không?

Lúc này một lão giả cao lớn hỏi.

- Ta không bán, không ràng buộc đưa.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng một cái nói.

- Điều kiện tiên quyết là giết tiểu tử này.

Toàn trường xôn xao!

Không ai ngờ Diệp Hạo cầm một đoạn nhánh cây Trường Sinh Thụ để mua mệnh của Đỗ Uy.

Sắc mặt Đỗ Uy trở nên khó coi.

Tình huống ở Hỗn Loạn Vực thế nào hắn biết rất rõ.

Đoạn nhánh cây Trường Sinh Thụ này đủ để cho tu sĩ giữa sân bí quá hóa liều.

- Ngươi chắc chứ?

Lúc này giữa không trung vang lên một đạo thanh âm trầm thấp.

- Chắc chắn.

Diệp Hạo gật đầu.

- Giữa sân nhiều người xuất thủ như vậy, cuối cùng ngươi cho ai đây?

- Người nào đưa đầu hắn tới, ta sẽ đưa cho người đó.

- Chúng ta ở trong này không tiện xuất thủ, sau khi tiểu tử này ra ngoài rồi lại nói, bất quá đến lúc đó chúng ta phải đi đâu để tìm ngươi.

- Khoảng thời gian này ta đều ở đây, các ngươi rất dễ dàng để tìm được ta.

Đỗ Uy âm thầm nghe thấy không ít tu sĩ hỏi thăm Diệp Hạo sắc mặt cũng trở nên đen đi.

- Chư vị không nên quên ta là cháu ruột Đỗ gia.

Nhưng Đỗ Uy không ngờ tới mình vừa nói xong ngay lập tức truyền đến mấy đạo âm thanh hận hắn.

- Đỗ gia thì như thế nào?

- Lão tử giết ngươi xong lập tức sẽ rời đi nơi này, Đỗ gia ngươi còn có thể bố trí thiên la địa võng hả?

- Người Đỗ gia các ngươi cũng không phải lão tử chưa hề giết qua.

Tay chân Đỗ Uy đều lạnh buốt.

Đỗ Uy cảm nhận được ngữ khí của những gia hỏa này nồng đậm sát ý, hắn biết rõ nếu bản thân đi ra khỏi nơi này chỉ vài phút sau liền vẫn lạc.

- Tô tiểu thư.

Đỗ Uy nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu nói.

- Thần niệm những người này khóa được ta, Truyền Tấn Ngọc Phù của ta phát không được.

Tô Tiểu Tiểu từ từ thở dài, bất quá lại không chỉ trích Đỗ Uy.

Dù sao Đỗ Uy cũng vì mình mà ra mặt.

- Còn chưa thỉnh giáo tên của công tử.

- Diệp Hạo.

- Tô Tiểu Tiểu.

Diệp Hạo không đáp lại.

Tô Tiểu Tiểu không thể làm gì khác hơn đành nói.

- Đỗ công tử vừa nãy chỉ nhất thời tức giận, không bằng Diệp công tử rút lại treo thưởng kia được không?

- Đã vậy ta cũng muốn hỏi nếu không có treo thưởng ấy, ngươi cảm thấy Đỗ công tử trong miệng ngươi có thể buông tha cho ta không?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu nói.

- Ta nghĩ không thể nào a, dù ngươi cầu tình, ngươi cảm thấy hắn sẽ không vụng trộm ra tay hả?

- Cái này…

Tô Tiểu Tiêu không biết nói gì.

Nàng quá rõ tính đê tiện của những đệ tử quyền quý như Đỗ Uy.

Trước mặt một bộ, mặt sau một bộ, chuyện này nhiều không kể xiết.

- Ta chính là người như vậy, ngươi muốn giết ta, ta liền giết ngươi, mặc kệ ngươi có thân phân gì, tóm lại đều giết cả.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi đừng nói nữa, những năm này ta sống tốt, ngược lại những người muốn giết ta, đều đã chết.

- Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở Diệp công tử một câu, nếu Đỗ công tử có tổn thương thì ngươi ở Hỗn Loạn Vực chỉ sợ nửa bức khó đi a.

- Có Lam Mộng Nhi ở đây, ta sợ cái gì?

Lam Mộng Nhi sợ hết hồn nói.

- Ta…ta…

- Ngươi không thể đảm nhiệm sao?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lam Mộng Nhi nói.

- Nếu ngươi không đảm nhiệm được ta sẽ đi tìm hộ vệ khác.

- Ta có thể, ta có thể, ta có thể.

Lam Mộng Nhi vội vàng đáp.

- Ta là đệ tử ưu tú nhất của Sồ Phượng Các a.

- Nhìn thấy không? Có nàng ở đây Đỗ gia nào dám đụng đến ta.

Diệp Hạo lại cười nói.

- Xin lỗi cho ta nói thẳng, Lam Mộng Nhi không thể bảo vệ được ngươi.

Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu nói.

- Ta muốn biết làm sao ngươi có thể trở thành Đan sư Ngọc cấp?

- A.

Tô Tiểu Tiểu không hiểu tại sao Diệp Hạo lại chuyển chủ đề sang bản thân.

- Lam Mộng Nhi, chúng ta đi.

- Còn nhờ Diệp công tử giải đáp.

Tô Tiểu Tiểu bước nhanh đuổi kịp Diệp Hạo hỏi.

- Ngươi có thể nhìn thấu vi Lam Mộng Nhi không?

Diệp Hạo truyền âm hỏi.

- Thiên cấp sơ kỳ.

Tô Tiểu Tiểu đáp.

- Vậy ngươi cảm thấy tu vi ta như thế nào?

Diệp Hạo tiếp tục hỏi.

- Nhất định là Ngọc Tiên cảnh, về phần bao nhiêu chuyển, ta không biết.

Tô Tiểu Tiểu nói đến đây mới ý thức được gì đó.

- Vì sao ngươi mời một Thiên Tiên sơ kỳ làm hộ vệ?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Ta nào biết được?

Diệp Hạo nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của Tô Tiểu Tiểu mới bất đắc dĩ nói.

- Đối với Đỗ gia cho đến bây giờ ta đều không trông cậy vào Lam Mộng Nhi, ta nói vậy ngươi rõ chưa?

- A.

Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới hiểu ý tứ của Diệp Hạo.

- Bất quá ta còn có một vấn đề.

- Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại mời Lam Mộng Nhi là hộ vệ à? Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, ta cần một người dẫn đường.

Nói xong câu này Diệp Hạo dừng một chút.

- Còn nữa, những chuyện này đừng nói cho Lam Mộng Nhi, điều này sẽ đả kích đến lòng tự trọng của nàng ấy.

Diệp Hạo đã sớm nhìn ra lòng tự trọng của Lam Mộng Nhi rất cao.

Sau đó Diệp Hạo đi đến các tiệm thuốc lớn mua sắm dược liệu.

Mà khi Diệp Hạo mua đến Thiên Hồ ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lóe lên thấp giọng hỏi.

- Diệp công tử, ngươi có phải chuẩn bị luyện chế Thượng cổ Tố Thể Đan đúng không?

Diệp Hạo trong lòng khẽ đông.

- Thượng cổ Tố Thể Đan gì?

Bởi vì Thiên Hồ là dược liệu phụ của Thượng cổ Tố Thể Đan.

Tô Tiểu Tiểu nói khẽ.

- Lại kết hợp với dược liệu chính Hỏa Diễm Thảo mà Diệp công tử vừa mới mua, ta mạnh dạng suy đoán Diệp công tử ngươi chuẩn bị luyện chế Thượng cổ Tố Thể Đan.

- Làm sao ngươi lại biết rõ đan phương của Thượng cổ Tố Thể Đan?

Diệp Hạo trầm ngâm một cái hỏi.

- Tô gia chúng ta là thế gia Thượng cổ luyện đan mà.

Tô Tiểu Tiểu khẽ đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận