Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1680: Cấm kỵ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Linh Lung thích Diệp Hạo không?

Thích!

Điều này không những 3000 Tử Vệ nhìn ra mà Tử Kinh cũng đã sớm nhìn ra.

Linh Lung vẫn luôn tâm cao khí ngạo.

Nam tử có thể làm cho nàng chú ý, cơ hồ không có.

Mà Diệp Hạo không những áp chế nàng ở Võ Đạo, ngay cả Khí Đạo mà nàng am hiểu cũng áp chế nốt.

Theo thời gian dài ở chung, Linh Lung dần bị sự uyên bác của Diệp Hạo mê hoặc, chỉ là loại tính tình như Linh Lung làm soa biết biểu đạt lòng yêu thích?

Bởi vậy, Linh Lung châm chọc đối đầu với Diệp Hạo khắp nơi.

Loại châm chọc đối đầu này thực ra vì muốn Diệp Hạo chú ý.

Linh Lung nghĩ rằng Diệp Hạo không biết.

Nhưng mà Diệp Hạo làm sao không biết cho được.

Diệp Hạo cũng xem như lãng tử tình trường.

Nếu ngay cả điểm này mà nhìn không ra thì thật là Tiểu Bạch.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Hạo không chút do dự rời đi.

Hắn không muốn lại dính dấp tình cảm với quá nhiều nữ hài.

Hiện tại nợ tình cảm đã để Diệp Hạo đau đầu.

Kỳ thật, hắn vẫn có một chút lừa gạt Tử Vệ, đó chính là hiện tại vẫn chưa tới thời gian rời đi.

Bất quá cũng không còn bao lâu nữa.

Diệp Hạo sở dĩ rời đi trước cũng bởi vì hắn còn một số việc phải xử lý.

Tử Kinh Trang Viên.

Diệp Hạo trở lại Tử Kinh Trang Viên khiến toàn bộ Tu Sĩ trong trang viên đều kinh động.

- Công Tử.

- Công Tử.

Cho dù những năm nay Tiểu Duyệt cũng đã xác định được địa vị bản thân, nhưng trong lòng tộc nhân Đinh Gia, Diệp Hạo vẫn không thể thay thế.

Đối với việc này, Tiểu Duyệt cũng không để ý.

Bởi vì lúc này, nàng còn kích động hơn so với mọi người.

Diệp Hạo cưng chìu xoa đầu Tiểu Duyệt, nói.

- Mới nháy mắt mà ngươi đã là Tiên Vương rồi.

Dựa theo tình huống bình thường, Tiểu Duyệt sẽ không thể Độ Kiếp, nhưng ai bảo Tiểu Duyệt vẫn luôn ở bên Diệp Hạo.

Dưới sư trợ giúp của Thời Gian Chi Lực, Tiểu Duyệt đã tu luyện mấy trăm năm.

- Ta còn tưởng rằng Công Tử sẽ không đến thăm Tiểu Duyệt nữa.

Tiểu Duyệt nâng đầu lên, đáng thương nói.

- Sao có thể chứ?

Diệp Hạo cười nói.

- Công Tử, lần này người có thể ở lại bao lâu?

- Lâu thì ba tháng, ngắn thì nửa tháng.

Dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Duyệt, Diệp Hạo nói khẽ.

Ánh mắt Tiểu Duyệt tức khắc ảm đạm.

Nàng biết đây là cáo biệt cuối cùng của Diệp Hạo.

Bởi vì kỳ hạn trăm năm đã đến.

Tiểu Duyệt muốn ngăn cản nhưng không biết ngăn cản như thế nào?

Diệp Hạo cùng tộc nhân của Đinh Gia hàn huyên một hồi, sau đó trịnh trọng tuyên bố bản thân sẽ chuyển nhượng Tước Vị Trung Dũng Công cho Tiểu Duyệt.

Đối với điều này, không có người nào phản đối.

Thứ nhất, Tiểu Duyệt đã sớm là người mà Diệp Hạo tuyển trúng. Thứ hai, Đinh Gia cũng không có ai xuất sắc hơn cả.

Thời gian sau đó, Diệp Hạo ngoại trừ chỉ điểm tộc nhân Đinh Gia tu hành ra thì còn bố trí Trận Pháp.

Hiện tại Diệp Hạo không lo lắng an toàn của Thần Thành.

Diệp Hạo cho Tử Kinh nhiều Tiên Thạch như vậy, thực lực của Thần Thành chỉ có thể tăng lên càng mạnh, Yêu Tộc cùng Ma Tộc không có khả năng phá vỡ. Điều Diệp Hạo lo lắng duy nhất là Tử Kinh Trang Viên gặp phải tập kích bất chợt. Bởi vậy, hiện tại hắn muốn chế tạo Tử Kinh Trang Viên thành tường đồng vách sắt.

Mà lấy tu vi Trận Đạo hiện tại của Diệp Hạo có thể làm được.

Trải qua một tháng, Diệp Hạo đột nhiên nhận được tin tức từ Dạ Tuyền.

- Phong ấn có dấu hiệu buông lỏng.

Diệp Hạo thu được tin tức này thì gọi Tiểu Duyệt đến, đưa cho Tiểu Duyệt một Túi Càn Khôn sau đó nhẹ giọng nói

- Trong này có 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch, ngươi muốn dùng như thế nào đều được.

Kỳ thật, trước đó Diệp Hạo đã lưu lại một bút Tiên Thạch cho Tử Kinh Trang Viên, nhưng hắn biết sau này Thần Quốc sớm muộn cũng sẽ sống lại, đến lúc đó Tiên Thạch không có giá trị lớn như thế nữa.

Tử Kinh Trang Viên không thể như Tử Kinh khai cương thác thổ, cho nên Diệp Hạo muốn lưu lại đầy đủ Tiên Thạch cho bọn hắn.

- Ta đã cho ngươi rất nhiều tư nguyên, tương lai đặt chân đến Tiên Vương Đỉnh Phong hoàn toàn không có vấn đề.

Diệp Hạo nói đến đây lại đưa cho Tiểu Duyệt một cái Túi Càn Khôn khác.

- Trong đây có 3 vạn Thần Thạch, về sau ngươi tu luyện thì dùng cái này.

- Thần Thạch?

Tiểu Duyệt giật mình.

- Đúng vậy..

Diệp Hạo nói khẽ

- Ta không biết Thôn Phệ Thần thạch trong thời gian dài có thể cải biến tư chất của ngươi không, nhưng cái này có thể trợ giúp Bản Nguyên ngươi, bởi vậy về sau khi tu luyện, nên dùng Thần Thạch để tu hành.

Thần Thạch có phẩm giai quá cao.

Tiểu Duyệt hiện tại tu luyện dùng một khối Thần Thạch cũng cần rất nhiều ngày mới có thể hoàn toàn tiêu hết Linh Lực trong đó.

Bởi vậy 3 vạn Thần Thạch này, dù Tiểu Duyệt đặt chân đến Thần Cảnh cũng có thể dùng để tu luyện thật lâu.

- Những gì cần giao phó cho ngươi ta đều đã dặn dò, về sau Đinh Gia giao cho ngươi bảo vệ.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Duyệt nói khẽ.

- Vâng.

- Ta đi đây.

Diệp Hạo nói đi là đi, tiêu sái dứt khoát.

Tiểu Duyệt vội vàng đuổi theo, nhưng nào còn thấy thân ảnh của Diệp Hạo nữa?

Nơi phong ấn!

Khi Diệp Hạo chạy tới nơi đã thấy ở phía xa, Dạ Tuyền mang theo một đại quân tinh nhuệ bao vây bốn phía.

Thần Thành sớm biết rõ nơi phong ấn này, chỉ là không khống chế thôi.

Mà hiện tại Triết Long phá vỡ Quy Tắc, vì Thần Thuật không tiếc huyết tẩy Thần Thành, Thần Thành sao còn dám không đề phòng?

Kỳ thật Diệp Hạo lại cảm thấy điều này không cần thiết.

Bởi vì dựa theo tình huống trước mắt, trải qua trăm năm nữa, Nguyên Nhất sẽ khôi phục rất nhiều, đến lúc đó cường giả Bán Thần của Ngọa Long Sơn muốn đánh vỡ phong ấn là chuyện không thể.

- Không có ai biết Phụ Thần lúc nào khôi phục, bất quá chúng ta không cho phép người Ngọa Long Sơn đặt chân đến nữa.

Dạ Tuyền trầm giọng nói.

Đây là thái độ của Dạ Tuyền, cũng là thái độ của Thần Thành.

Đúng lúc này, Triết Long một thân bạch y mang theo mấy trăm tên Tu Sĩ đi tới.

Những Tu Sĩ này đều nhìn Diệp Hạo với ánh mắt bất thiện.

- Tiểu tử, ngươi không được người chào đón rồi.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến đổi, chợt kinh nghi nhìn về bốn phía.

- Tiền bối, ngươi khỏi rồi?

- Thương thế của ta làm sao có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn?

Nguyên Nhất cười nhạt đáp

- Chỉ có thể nói đã khôi phục một chút thôi.

Nguyên Nhất lại nói tiếp.

- Không phải thấy tiểu tử ngươi sắp đi sao? Ta muốn đến đưa tiễn ngươi.

Diệp Hạo tức khắc có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

- Tiền bối, vãn bối không đáng để người làm vậy.

- Thể nội của ngươi chứa Huyết Mạch cực kỳ trân quý, cho dù Huyết Mạch của ta cũng so không nổi, quan trọng hơn là Huyết Mạch của ngươi còn chưa kích phát.

Nguyên Nhất khẽ thở dài.

- Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?

Có ý nghĩa gì?

Diệp Hạo rất rõ ràng.

Huyết Mạch của bản thân rất cao.

- Ta thử thôi diễn Huyết Mạch của ngươi, nhưng ta phát hiện ngươi là một cấm kỵ.

Thời điểm Nguyên Nhất nói câu này, thanh âm đầy ngưng trọng.

- Cấm kỵ?

- Đúng vậy, cấm kỵ.

Nguyên Nhất đáp.

- Thành tựu tương lai của Cấm kỵ đều không thấp, ta đưa tiễn ngươi cũng hi vọng tương lai ngươi thăng chức cũng kéo theo ta.

- Tiền bối nói chuyện này?

Diệp Hạo có chút xấu hổ, chợt xoa xoa đôi bàn tay.

- Tiền bối, người xem ta sắp đi rồi, người không có gì muốn đưa ta sao?

Nguyên Nhất giật mình, đòi quà với ta sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận