Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2827: Mời Ngươi Lên Lầu

Đan Hoàng Mạc Vân là Thần Hoàng uy tín lâu năm.

Chỉ là tu vi của hắn thực sự quá thấp.

Thần Hoàng tầng thứ nhất!

Quả thật tu vi của Lan Lăng công tử cũng chỉ là Thần Hoàng tầng thứ nhất, nhưng Lan Lăng công tử lại có tiền lực tương lai cực lớn.

Giản Vũ Hàm kinh ngạc.

Nàng không ngờ rằng dù đã lấy danh nghĩa của Mạc Vân nhưng vẫn không thể doạ được Lan Lăng.

- Ta còn chưa sa đoạ đến mức để một nữ hài tử ra mặt giúp.

Lúc này Diệp Hạo đứng lên, hắn kéo Giản Vũ Hàm xuống sau lưng.

- Ngươi đứng xem là được rồi.

mà lúc này Lan Lăng công tử đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Ta thực sự rất muốn biết, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn giữ cái tự tôn buồn cười đó làm gì?

Lan Lăng công tử giễu cợt nhìn Diệp Hạo.

Lan Lăng công tử có tu vi Thần Hoàng.

Thế nhưng trên thân Diệp Hạo, hắn lại không hề cảm nhận được bất kỳ chấn động Thần Hoàng nào.

Phải biết cho dù là Thần Hoàng tầng thứ hai, Thần Hoàng tầng thứ ba, Lan Lăng công tử đều có thể cảm nhận được chấn động phát tán trên người bọn họ.

Chẳng lẽ vị trước mắt là Thần Hoàng sao?

Nói đùa cái gì vậy?

Đệ nhất cường giả Minh vực, Tất Xuân cũng chỉ có tu vi Thần Hoàng tầng thứ ba mà thôi.

Nói cách khác tu vi của Diệp Hạo hơn phân nửa đạt đến Thần Vương cực hạn.

Đúng vậy.

Chỉ có khả năng này.

Nhưng khiến Lan Lăng hơi nghi ngờ rằng mình ngay cả một chút cũng không thể nhìn thấu được tu vi của Diệp Hạo.

Lan Lăng đoán trên người Diệp Hạo có lẽ có pháp bảo ẩn giấu tu vi.

Nhưng để làm gì?

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả giãy dụa đều không có ý nghĩa.

- Lão ăn mày này là thuộc hạ của ngươi?

Diệp Hạo chỉ vào tên ăn mày bị giam cầm cách đó không xa hỏi.

- Không sai.

- Nhân phẩm của ngươi cũng thật đặc biệt.

Diệp Hạo trêu tức nói.

- Ngươi đang trào phúng ta?

Nụ cười trên mặt Lan Lăng công tử càng rực rỡ hơn.

- Xem ra ngươi cũng tự mình hiểu được.

- Có gan.

Lan Lăng công tử vươn ngón tay cái về phía Diệp Hạo.

Giản Vũ Hàm liều mạng kéo ống tay áo Diệp Hạo.

Tổ tông của tôi ơi, ngươi có thể đừng nói nữa được không?

- Ta mang ngươi ra ngoài đi dạo.

Lan Lăng công tử nói xong liền bắt tới ống tay áo của Diệp Hạo.

Mà đúng lúc này một âm thanh ôn hoà vang lên trong đại sảnh.

- Lan Lăng công tử, có thể nể mặt ta được không?

Khi nghe được âm thanh này, thân thể Lan Lăng công tử lập tức dừng lại.

Động tác trong tay hắn cũng đình chỉ, hắn ngưng trọng nhìn về phái bậc thang, một thân ảnh xinh đẹp trầm lặng nhìn thẳng vào hắn.

- Ngọc tiểu thư.

Lan Lăng công tử biến sắc nói.

Ngọc Nhược là thị nữ thân cận của Nhan Kiều.

Mà thị nữ thân cận cũng có thể đại biểu cho chính chủ nhân của mình.

Hơn nữa Lan Lăng công tử cũng không có tư cách xem thường Ngọc Nhược, phải biết tu vi của Ngọc Nhược cũng không hề kém hơn hắn.

Ngay sau đó lại nhìn Diệp Hạo một cái, thầm nghĩ trong lòng.

- Chẳng lẽ tên trước mắt có quen biết với Nhan Kiều tiểu thư sao?

- Tiểu thư đang ở lầu bốn tiếp khách.

Ngọc Nhược cười tiết lộ lý do nàng xuất hiện.

- Bởi vậy, dĩ hoà vi quý.

Lan lăng công tử không khỏi thở dài một hơi.

- Không biết Nhan Kiều tiểu thư đang tiếp ai?

Khiến Ngọc Nhược không ngờ rằng Diệp Hạo lại hỏi câu này.

- Ngươi muốn biết?

Ngọc Nhược cười hì hì hior.

- Đúng vậy.

- Vậy ngươi đi lên chẳng phải sẽ biết sao?

Ngọc Nhược chỉ vào lầu bốn nói.

- Ta cảm thấy vẫn nên để Nhan Kiều xuống thì tốt hơn.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Con người của ta tương đối lười.

- Vậy ngươi ở chỗ này chờ, đợi chút nữa tiểu thư sẽ tới đây.

Ngọc Nhược cười tươi như hoa nói.

- Trâm hoa cài tóc trên đầu ngươi rất đẹp.

- Tạ ơn.

- Đáng tiếc.

- Đang tiếc cái gì?

- Tài liệu trân quý như Di Đà hoa mà ngươi lịa dùng để làm trang sức.

Ngọc Nhược còn đang định nói, trong ta đã vang lên một tiếng nói.

Nàng nhìn Diệp Hao một cái.

- Tiểu thư gọi ta, ta phải đi lên.

Nói xong Ngọc Dược liền rời đi.

Lan Lăng công tử nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi biết Ngọc Nhược?

Lan Lăng công tử không nghĩ rằng Diệp Hạo quen Nhan Kiều, bởi vì trong tiềm thức hắn cảm thấy Diệp Hạo không đủ tư cách.

- Không biết.

Khiến Lan Lăng công tử khinh ngạc rằng Diệp Hạo lại chối.

Giản Vũ Hàm cũng ngây ngẩn cả người.

Ngươi là heo sao?

Lúc này miễn cưỡng nói ngươi quen biết với Nhọc Nhược, Lan Lăng công tử còn dám tìm ngươi gây chuyện sao?

- Không biết?

- Là là người chính trực, nói không biết là không biết.

Diệp Hạo nhìn Lan Lăng công tử thản nhiên nói.

- Ha ha, ngươi có biết ngươi chính trực sẽ khiến ngươi lâm vào vực sâu ngàn trượng không?

Lan Lăng công tử cười lớn nói.

- Bây giờ cách màn đêm buông xuống còn hai canh giờ, đến lúc đó ngươi cũng không thể không rời khỏi tửu lâu này.

- Sau đó thì sao?

- Cứ cố gắng hưởng thụ hai canh giờ này đi.

Sau khi bỏ lại những lời này, Lan Lăng công tử quay người đi tới bên cạnh lão ăn mày.

Hắn giơ tay xoá đi cấm chế trên người lão ăn mày.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc rằng hắn không thành công.

Làm sao có thể?

Lan Lăng công tử cẩn thận nghiên cứu một phen mới phát hiện cấm chế mà Diệp Hạo bày ra vậy mà mình không thể nhìn thấu.

Chuyện gì đây?

- Ngươi bay cấm chế gì trên người?

Diệp Hạo không thèm nhìn hắn mà gắp một miếng thịt cho Giản Vũ Hàm.

- Nếm thử món này đi.



Khi Ngọc Nhược đi tới lầu bốn liền yên lặng đứng phía sau một mỹ nhân tuyệt thế.

Mỹ nhân tuyệt thế đó không phải ai khác, chính là đại tiểu thư Nhan gia, Nhan Kiều.

Lúc này Nhan Kiều đang khẩn trương nhìn nữ tử trung niên bên cạnh.

- Mạc đại sư, vẫn chưa tìm ra được sao?

Nữ tử trung niên cau mày, sau một hồi lắc đầu.

- Hiện tại chỉ còn một loại dược liệu không có cách nào xác định được.

- Cái nào?

- Ta không xác định được là dùng Ngọc Hư thảo hay Di Đà hoa.

Khi Ngọc Nhược nghe được ba chữ Di Đà Hoa, nàng không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại trước đó.

- Chẳng lẽ…?

Nhan Kiều suy nghĩ một chút nói.

- Tài liệu chủ chốt trên đan phương ta phải hao phí ba tháng mới tìm được, bởi vậy không có cơ hôi đi thử nghiệm là Ngọc Hư thảo hay Di Đà hoa.

- Cho ta suy nghĩ một chút.

Nữ tử trung niên kia nhìn Nhan Kiều một cái, trầm giọng. Nói.

- Tiểu thư, ta cảm thấy vẫn nên nói một chuyện cho ngươi biết.

Ngọc Nhược do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng nói.

- Chuyện gì?

- Vừa rồi không phải ngươi bảo ta xuống dưới cảnh cáo Lan Lăng sao?

- Nói trọng điểm.

- Sau khi ta cảnh cáo Lan Lăng xong định rời đi, lúc này một thanh niên ngồi cùng bàn với Giản Vũ Hàm nói trâm hoa của ta nhìn rất đẹp.

Ngọc Nhược nói xong liền gỡ trâm hoa trên đầu mình xuống.

Nhan Kiều và Mạc Vân đồng thời nhìn về phái trâm hoa trong tay Ngọc Nhược.

- Di Đà hoa.

Mạc Vân hoảng sợ nói.

Nhan Kiều từa hồ ý thức được vấn đề.

- Hắn còn nói cái gì?

- Hắn nói đáng tiếc, ta hỏi đáng tiếc cái gì, hắn nói tài liệu trân quý như Di Đà hoa mà ta lại dùng làm đồ trang sức.

Sắc mặt Nhan Kiều lập tức trở nên ngưng trọng.

- Chẳng lẽ hắn biết nó là cái gì sao?

Mạc Vân nhìn về phía Nhan Kiều nói.

- Ngọc Nhược, ngươi đi mời hắn lên.

Nhan Kiều trầm ngâm một chút nói.

Ngọc Nhược gật đầu một cái.

Lúc Ngọc Nhược xuống, Diệp Hạo đang còn dùng cơm với Giản Vũ Hàm.

- Tiểu thư nhà ta mời ngươi lên.

Lời nói của Ngọc Nhược khiến Thần Vương toàn trường đều biến sắc.

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Ngọc Nhược một cái.

- Lời ta nói vừa rồi ngươi đã quên rồi sao?

- Lời nào?

- Ta khá là lười.

Sắc mặt Ngọc Nhược lập tức thay đổi.

- Ngươi kêu tiểu thư nhà ta xuống mời ngươi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận