Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2770: Toàn Diện Tiêu Diệt

A!

A!

A!

Lúc này Nhân Vương mở ra hình thức giết chóc. Hắn không thèm nhìn đông đảo cao thủ đang công kích hắn, mà hắn chỉ đơn thuần ra tay.

Một kiếm!

Hai kiếm!

Ba kiếm!

Khi Nhân Vương khôi phục lại chân thân, từ năm mơi thiếu niên chí tôn giờ chỉ còn đứng đó chưa tới hai mươi người. Nhưng lúc này Nhân Vương cũng đã tiêu hao cực lớn. Hắn lấy tay chống kiếm thở hổn hển. Vô luận là thời gian kiếm quyết hay nhân kiếm hợp nhất đều khiến hắn phải tiêu hao cực lớn.

Chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Bằng không nếu có thể thoải mái sử dụng, vậy ai có thể là đối thủ của Nhân Vương nữa?

Lúc này mười tám thiếu niên chí tôn trong sân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi sửng sốt không một ai dám đi lên trước.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng mình sẽ hao tổn lớn như vậy.

- Còn ra tay không?

- Nhân Vương đã là nỏ hết đà.

- Có trời mới biết hắn đã đến cực hạn hay chưa?

- Ta cảm thấy lúc này Nhân Vương mới là nguy hiểm nhất.

- Đã chiến đến mức này, chẳng lẽ các ngươi còn muốn lui lại?

Đúng lúc này thanh niên áo lam quét mắt nhìn những thiếu niên chí tôn kia lạnh lùng nói.

Trên mặt những thiếu niên chí tôn tràn đầy vẻ giãy dụa.

- Chúng ta đã không còn đường lui.

Thanh niên áo lam thở dài nói.

- Nếu đợi đến lúc Nhân Vương khôi phục, khi đó chính là lúc chúng ta chết.

Thanh niên áo lam nói xong, ánh mắt tu sĩ trong sân nhìn Nhân Vương trở nên dữ tợn.

- Chẳng lẽ bọn họ không biết tìm một chỗ trốn đi sao?

Tất Xuân không hiểu hỏi.

- Bọn họ đều bị đầu độc.

Diệp Hạo nhìn Tất Xuân một cái nhẹ nhàng nói.

- Thanh âm của thanh niên áo lam kia…

Lúc này Tất Xuân mới nhận ra vì sao đám thiếu niên chí tôn này lại hung hãn không sợ chết như vậy. Hóa ra là do thanh niên áo lam làm.

Dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ rằng minh hữu lại ra tay với mình.

Mười tám thiếu niên chí tôn còn lại xuất thủ về phía Nhân Vương.

Nhân Vương vừa né vừa xuất thủ. Rất nhanh trên người hắn đã xuất hiện từng vết thương.

- Diệp Hạo, chúng ta có đi hỗ trợ không?

Nguyệt Hoa nhẹ giọng hỏi.

Diệp Hạo khe khẽ lắc đầu.

- Vì sao?

- Nhân Vương có thể ứng phó được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Cho dù vết thương trên người Nhân Vương đang tăng lên nhưng khí thế của hắn cũng đồng dạng tăng lên.

Đúng vậy.

Tăng lên.

Cả người hắn giống như chiến thần thượng cổ, không cso bất kỳ vật gì có thể ngăn cản bước chân của hắn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, năm mươi thiếu niên chí tôn giờ chỉ còn sót lại mỗi một mình thanh niên áo lam.

Chiến kiếm trong tay Nhân Vương chỉ vào cổ thanh niên áo lam.

- Bây giờ ngươi muốn nói cái gì không?

- Thắng làm vua thua làm giặc, không có lời nào để nói.

Thanh niên áo lam cũng kiên cường, nói xong liền nhắm mắt lại.

Nhân Vương trầm ngâm một chút, chiến kiếm trong tay liền đưa về phía trước.

Giết xong thanh niên áo lam, xếp hạng của Nhân Vương cũng tăng mạnh, một đường vọt tới thứ ba rồi mới ngừng lại.

- Diệp huynh, xem ra trận này ngươi giết chí tôn cũng không ít.

Nhân Vương nhìn Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vẫn không thể tiêu sái bằng ngươi.

Diệp Hạo mỉm cười.

- Ta giết đến cái số này cũng đã không chịu nổi nữa rồi.

- Khiêm tốn.

Nhân Vương đã từng chiến đấu với Diệp Hạo, hắn biết rõ vị này mạnh cỡ nào.

- Ngươi chữa thương nhanh lên.

Diệp Hạo nói xong liền đứng lên.

- Ngươi khôi phục thế nào?

- Khôi phục cũng bảy tám phần rồi.

Nhân Vương gật đầu một cái.

Trong lúc Nhân Vương khôi phục, Diệp Hạo đứng ở lối vào bảo vệ. Ước chừng qua ba phút sau, mười hai thiếu niên chí tôn rời khỏi trước đó đã quay trở lại. Khi bọn hắn nhìn thấy Nhân Vương toàn thân tràn đầy máu tươi mới giật mình.

Chiến đấu phải khốc liệc đến cỡ nào?

Ngay sau đó ánh mắt của bọn họ rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Ngươi muốn ngăn chúng ta?

Một thiếu niên chí tôn hừ lạnh nói.

Bọn họ kiêng kị Nhân Vương, nhưng không kiêng kị Diệp Hạo.

Đương nhiên và bởi vì bọn họ không biết Diệp Hạo. Nếu bọn họ biết vị này đang đứng thứ hai, dù cho bọn hắn mượn mười lá gan, bọn họ cũng không dám nói lời như vậy.

- Đợi đến khi Nhân Vương khôi phục, các ngươi có thể tiến vào.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ngươi cho rằng ngươi là Nhân Vương sao?

- Nếu thức thời thì trách ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.

- Một là tránh, hai là chết, ngươi chọn đi.

Những tu sĩ này đều là những nhân vật mắt cao hơn đầu. Nếu không phải vì cố kỵ Nhân Vương đang chữa thương, bọn họ đã đập tới từ lâu.

- Lúc đầu ta còn lo Nhân Vương tăng điểm, giờ có đám các ngươi tới cống điểm, ta nghĩ cũng không còn cần lo lắng gì nữa.

Diệp Hạo nói đến đây, chín thế giới mênh mông bay vây mười hai thiếu niên chí tôn ở gần đó lại.

- Cửu cung.

- Đây không phải là Cửu Cung chi thuật của Đại Diễn đấy chứ?

- Hắn ta sao biết Cửu cung chi thuật? Chẳng lẽ hắn chính là Đại Diễn?

- Đại Diễn không có bộ dáng này.

- Chẳng lẽ Đại Diễn thay đổi hình dáng?

- Không thể nào?

Trong lòng mười hai thiếu niên chí tôn lập tức hoảng.

Vì sao?

Đại Diễn cũng cùng cấp bậc với Nhân Vương. Phải biết năm mươi thiếu niên chí tôn trước đó đều bị Nhân Vương giết sạch, mà đối mặt với cao thủ cùng cấp bậc như Đại Diễn, làm sao bọn họ có thể là đối thủ được?

Hiển nhiên không phải!

Khi nội tâm bọn họ đang thấp thỏm, Diệp Hạo mang theo thiên địa lư đồng đập tới mười hai thiếu niên chí tôn này.

Lần này Diệp Hạo không đơn giản nhằm vào một thiếu niên cụ thể, đối tượng của hắn là nguyên một đám mười hai thiếu niên chí tôn.

Oanh một tiếng vang dội toàn trường, sắc mặt mười hai thiếu niên chí tôn hoàn toàn thay đổi đồng thời đều nhanh chóng lùi lại.

Trong mắt bọn hắn đều là vẻ kinh ngạc. Bởi vì vừa rồi bọn họ liên thủ ngăn chặn nhưng dù như vậy bọn họ vẫn bị chấn động khiến lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí.

Mà lúc này kích thứ hai lại đến.

Lần này có ba thiếu niên chí tôn bị đánh đến mức thổ huyết phải rơi xuống.

Toàn bộ đám thiếu niên chí tôn này đều biến sắc. Nhưng vào lúc này kích thứ ba lại đến.

Lần này có bốn thiếu niên chí tôn bị đánh bay, năm thiếu niên chí tôn còn lại còn sức chiến đầu nào dám ngăn cản, đều đồng loạt tách ra bỏ chạy về các hướng khác nhau.

Vấn đề là không gian bốn phía đều đã bị cửu cung phong tỏa, bọn họ sao có thể trốn được?

Quả thật bọn họ có năng lực đánh vỡ chín thế giới này, nhưng Diệp Hạo sẽ cho bọn họ cơ hội này sao?

Theo việc thiếu niên chí tôn cuối cùng bị Diệp Hạo đánh giết, toàn bộ mười hai thiếu niên chí tôn đều bị diệt. Mà Diệp Hạo lại giống như không có vấn đề gì, tụa hồ vừa rồi không hề đánh một trận kịch liệt.

- Hình như Diệp Hạo mạnh hơn rồi thì phải.

Nguyệt Hoa thấp giọng nói.

Nhưng không thể nào, phải biết trận đại chiến vừa rồi Diệp Hạo còn chưa có mạnh như vậy.

Nhân Vương cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

- Lúc trước là hắn giấu ta, hay thực lực của hắn lại tăng lên?

Nhân Vương thầm nghĩ trong lòng.

- Khó trách Lục Đạo chúa tể nói ta phải giao hảo tốt với Diệp Hạo, thành tựu tương lai của gia hỏa này có lẽ cũng không kém hơn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận