Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2713: Tổn Thương Nguyên Khí Nặng Nề

Thần niệm Diệp Hạo quét qua liền phát hiện Diệp Chí Quốc cùng Quách Tú đang cảm ngộ thần thông.

- Phụ thân, mẫu thân.

Diệp Hạo nhẹ giọng la lên.

Nghe vậy Diệp Chí Quốc cùng Quách Tú đồng thời mở ra hai mắt.

- Sao ta lại nghe thấy tiếng Hạo nhi đang gọi chúng ta?

Quách Tú nghi hoặc hỏi.

Diệp Chí Quốc lại đứng lên, thần niệm quét về hướng xa, sau môt khắc trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Hạo nhi đang ở ngoài cửa.

Quách Tú cùng Diệp Chí Quốc vội vàng chạy ra ngoài.

Diệp Hạo xúc động, Nhiều ngày không gặp, không ngờ phụ mẫu đã đặt chân đến Thần Vương cảnh.

- Hạo nhi, Hạo nhi, Hạo nhi.

Quách Tú ôm Diệp Hạo, lệ rơi đầy mặt. Diệp Hạo an ủi Quách Tú thật lâu nàng mới ngừng thút thít.

Sau khi vào phòng Diệp Chí Quốc phất tay bày ra một tầng cấm chế xong mới hỏi.

- Hạo nhi, lần trước vì sao ngươi đi mà không nói trước?

- Ta cũng không muốn như thế.

Nghe vậy Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Lần trước ta bị ném tới Ma quật.

- Ma quật? Ta nghe nói những năm này chỉ có một người sống đi ra khỏi Ma quật.

Diệp Chí Quốc sợ hãi cả kinh.

- Hiện tại đã có hai.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vì sao Vô Ngân sơn lại ném ngươi vào Ma quật?

- Bởi vì ở trong vận mệnh trường hà Vô Ngân nhìn thấy ta trấn áp đệ tử của hắn.

- Vận mệnh trường hà?

Sắc mặt Diệp Chí Quốc không khỏi biến.

- Ta nghe nói chuyện tương lai thấy trong vận mệnh trường hà chắc chắn sẽ xảy ra.

Quách Tú thấp giọng nói.

- Mẫu thân, ngươi không cần phải cẩn thận như vậy.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Lần này ta tới là quang minh chính đại xông vào, hiện giờ Viêm Hoàng tông cũng đã có cường giả cấm kỵ tọa trấn.

- Vị này so với Vô Ngân thì thế nào?

Diệp Chí Quốc thấp giọng hỏi.

- Chắc chắn mạnh hơn.

Nghe Diệp Hạo nói vậy Diệp Chí Quốc và Quách Tú mới có thể thởi dài một hơi.

- Thật ra lần trước ngươi đi không từ biệt ta cũng đã nhận ra ngươi có lẽ đã xảy ra chuyện.

Lúc này Diệp Chí Quốc nói.

- Dù bề ngoài phạm vi chúng ta hoạt động rất rộng, nhưng chúng ta muốn đi ra khỏi Vô Ngân sơn lại không có khả năng này.

- Chúng ta đã sớm nhận ra mình bị nhốt, chỉ là lại không ngờ bị nhốt là bởi vì ngươi.

Quách Tú nhẹ nhàng nói.

Hai người Quách Tú không phải người ngu. Những năm này trong lòng cũng đã hoài nghi, nhưng bọn họ cũng biết rõ trong mắt Vô Ngân sơn, bọn họ cũng chỉ là giun dế mà thôi.

- Bây giờ Viêm Hoàng tông đã trở thành cự đầu của Thần vực.

Diệp Hạo tự tin nói.

Nếu như trước đó Viêm Hoàng tông còn chưa có được thực lực như vậy, nhưng sau khi Diệp Hạo trở về từ Cơ Giới thế giới, Viêm Hoàng tông đã chân chính trở thành cự đầu. Lúc này do dù là thế lực đỉnh cấp như Đệ Nhất Danh Sơn, Thiên Không thành, Viêm Hoàng tông vẫn có thể chính diện chống lại.

- Phụ thân, mẫu thân, hai người sắp xếp lại đồ dùng, còn lời gì chúng ta trở lại Viêm Hoàng tông lại nói tiếp.

Diệp Hạo đứng lên nói khẽ.

Diệp Chí Quốc nhìn sang Quách Tú.

- Ngươi xem thử xem có thứ gì cần mang theo không?

- Đồ mang theo cũng có một chút.

Quách Tú suy nghĩ một chút nói.

- Cứ từ từ mà làm.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Quách Tú cùng Diệp Chí Quốc liền đứng lên đi thu dọn đồ đạc. Hai người bọn họ sinh sống ở trong này cũng đã mấy ngàn năm, ở mỗi ngóc ngách đều có dấu chân của họ để lại, vật cần nang theo đương nhiên cũng không ít.

Một canh giờ!

Hai canh giờ!

Ba canh giờ!

Diệp Chí Quốc cùng Quách Tú bận rộn ba canh giờ nhưng phát hiện đồ muốn mang theo vẫn còn rất nhiều. Đó là đã nhờ tiểu Hồng và tiểu Thanh trợ giúp.

- Hạo nhi, ta cảm thấy chúng ta vẫn còn cần thêm ba canh giờ nữa.

Quách Tú xấu hổ nói.

- Mẫu thân, ta đã nói ta không lo lắng, mọi người cứ từ từ dọn dẹp làm được.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Diệp Hạo dù nói như thế nhưng Diệp Chí Quốc và Quách Tú làm sao có thể dọn dẹp từ từ được?

Phải biết nơi này chính là Vô Ngân sơn.

Bởi vậy Diệp Chí Quốc và Quách Tú đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp lên. Nhưng dù là như vậy cũng vẫn mất năm canh giờ mới dọn dẹp xong.

- Hạo nhi, chúng ta đã chuẩn bị xong.

Quách Tú cẩn thận kiểm tra lại một lần rồi mới nói.

- Vậy chúng ta đi.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Hạo nhi…

Quách Tú kéo Diệp Hạo lại.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Hạo nhi, chúng ta muốn mang tiểu Hồng và tiểu Thanh cùng đi.

Quách Tú giương ánh mắt tràn đầy mong đợi nói.

- Hạo nhi, những năm này tiểu Hồng và tiểu Thanh chăm sóc ta rất tốt, ta biết hai người bọn họ là người của Vô Ngân sơn, nhưng…

Diệp Chí Quốc chần chờ một chút vẫn nói.

- Không sao, vậy mang các nàng cùng đi.

Diệp Hạo lơ đễnh nói.

Hệ thống phòng ngự của Viêm Hoàng tông cũng không phải dạng đùa. Không phải ai cũng có tư cách đi lại thoải mái trong cấm địa Viêm Hoàng tông.

- Ngươi không cần phải tự làm khó bản thân như thế.

Diệp Chí Quốc trầm giọng hỏi.

So với Quách Tú, Diệp Chí Quốc vẫn lý trí hơn.

- Chuyện này không hề khó xử gì cả.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Lúc một đoàn người Diệp Hạo đi ra tới cửa viện, Huyền Khởi phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Sau này gặp lại.

- Sau này gặp lại.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Cảm giác của Diệp Hạo đối với Huyền Khởi cũng không hề tệ. Phải biết những năm này vẫn luôn là Huyền Khởi tận tâm tận lực hầu hạ vợ chồng Diệp Chí Quốc.

Viêm Hoàng tông!

Thư phòng của Diệp Hạo.

Đám người Đường Phiên Phiên lần lượt hành lễ với Diệp Chí Quốc và Quách Tú.

Phụ mẫu của Diệp Hạo. Thân phận tôn quý nhường nào, cao tầng Viêm Hoàng tông ai dám bất kính chứ?

Đợi đến khi hai bên biết nhau xong Diệp Hạo mới mang theo cao tầng Viêm Hoàng tông tới đại điện nghị sự.

Đường Phiên Phiên tiến lên hồi báo quá trình phát triển những năm này của Viêm Hoàng tông cùng với lần đại chiến với văn minh vực ngoại lần này.

- Lần này, chiếc chiến hạm nửa bước cấm kỵ duy nhất bị trọng thương, một chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong cũng bị đánh cho tàn phế.

Đường Phiên Phiên nói đến đây trong lời nói tràn đầy đắng chát.

- Ngoài ra Hoàng cấp trung giai mất một chiếc, Hoàng cấp sơ kỳ mất hai chiếc, Vương cấp đỉnh phong mất mười tám chiếc, Vương cấp cao mất ba mươi hai chiếc, Vương cấp trung giai mất một trăm lẻ bốn chiếc, Vương cấp sơ kỳ mất ba trăm lẻ sáu chiếc.

- Trừ từng đó ra còn hi sinh tám tu sĩ Thần Vương cao cấp, hai mươi mốt Thần Vương trung giai, bốn mươi sáu tướng sĩ Thần Vương sơ kỳ.

- Đại chiến lần này tông môn sử dụng một trăm lẻ tám vật liệu trận đạo Vương cấp đỉnh phong, ba trăm bốn mươi tám vật liệu trận đạo Vương cấp cao cấp…

- Đại chiến lần này toogn môn sử dụng chín mươi chín kiện chiến đấu khí giới Thần Vương đỉnh phong, hai trăm tám mươi ba kiện chiến đấu khí giới Thần Vương cao cấp...

Theo âm thanh êm tai của Đường Phiên Phiên nói, mọi người mới nhận ra được lần này Viêm Hoàng tông đã phải trả giá cỡ nào.

Những tư nguyên này thế lực Hoàng cấp căn bản không thể lấy ra được, cho dù là thế lực nửa bước cấm kỵ có thể bỏ ra nhưng sau đó vẫn có thể giữ vững vị thế của mình sao?

- Một trận chiến này Viêm Hoàng tông tổn thương nguyên khí nặng nề, không biết lúc nào mới có thể khôi phục được?

Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng nói.

- Bây giờ có thể khôi phục được rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Cái gì?

tu sĩ toàn trường đều kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

Bọn họ thầm nghĩ Diệp Hạo không phải đang nói sảng đấy chứ?

Phải biết hao tổn một lượng lớn chiến hạm như vậy, chỉ trong thời gian ngắn có thể đào đâu ra mà khôi phục lại được đây?

- Các ngươi đi theo ta.

Diệp Hạo vừa nói vừa đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận