Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1897: Giết Người Diệt Khẩu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Bốn năm nói dài cũng không dài, nói ngắn không ngắn.

Mà ngày hôm nay, khu vực được lực lượng thời gian hóa thành bịch một tiếng vỡ nát, ngay lúc này, một số cường giả Tiên Vương tựa hồ cảm ứng được điều gì.

- Tình huống như thế nào đây?

- Tại sao ta cảm thấy ngoại giới chỉ trải qua mấy hơi thở thôi.

- Ngoại giới vẫn giống 40 năm trước như đúc?

- Chẳng lẽ ……..

Ngay thời điểm Tộc trưởng các đại bộ lạc nghi hoặc ,thân ảnh Diệp Hạo đã xuất hiện giữa không trung.

- Các ngươi suy đoán rất đúng.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái, nói:

- Ngoại giới xác thực mới trải qua trong nháy mắt thôi.

Lời Diệp Hạo nói làm cho toàn trường xôn xao.

- Ta từng may mắn chiếm được mấy chục viên Thời Gian Tinh Thạch.

Diệp Hạo nói.

- Vì để cho các ngươi thích ứng nơi này càng nhanh, nên ta đã vận dụng nhóm Thời Gian Tinh Thạch này.

- Diệp Công Tử.

- Diệp Công Tử, chúng ta không đáng được ngươi làm thế a.

- Diệp Công Tử, ngươi không nên thế.

- Diệp Công Tử, chúng ta thiếu ngươi đã đủ nhiều, chúng ta có tài đức gì để ngươi phải hao phí Thời Gian Tinh Thạch trân quý như thế chứ.

Tộc trưởng các đại bộ lạc cùng tất cả tộc nhân đều động dung.

Thời Gian Tinh Thạch bọn họ không phải không nghe nói qua.

Nhưng đồ vật trân quý bậc thì khi nào được thấy chứ?

- Thứ nhất, ta cần vì các ngươi xây dựng một hệ thống phòng ngự.

Diệp Hạo vừa dứt lời, chỉ nơi xa xa nói tiếp.

- Hiện tại toàn bộ hệ thống phòng ngự biên cương đã hoàn thành, cho dù Tiên Vương Đỉnh Phong xông loạn cũng có thể bị đánh giết.

- Thứ hai, các ngươi và đệ tử Thế Gia chênh lệch nhiều lắm, mà điều này không phải một sớm một chiều thì có thể tu bổ, 44 năm thời gian không nói dài bao nhiêu, nhưng đủ để tu bổ đại bộ phận chênh lệch.

- Thứ ba, chỉ có làm cho các ngươi toàn diện đuổi theo đệ tử Thế Gia, các ngươi mới có thể thẳng lưng sinh sống, các ngươi không cần tiến hành vẫy đuôi mừng chủ với các Thế Gia khác, cũng không cần kiêng kị thế lực phía sau Thế Gia, bởi vì các ngươi cũng đã có thể ngang bằng với họ.

Diệp Hạo nói khiến Hồng Vận cùng tất cả mọi người thổn thức không thôi.

Hơn 40 năm này, bọn họ tăng lên bao nhiêu.

Chỉ có bọn họ mới biết được.

Tu Sĩ cảnh giới thấp không nói, cho dù bọn họ những cường giả Tiên Vương này, tu vi đều tăng lên 1 ~ 2 cảnh giới.

Sự việc thật không cách nào tưởng tượng.

Vả lại bọn họ tăng lên không phải chỉ có tu vi, chiến lực bọn họ cũng được tăng lên toàn diện. Những năm này, Diệp Hạo truyền thụ bọn họ rất nhiều Thần Thông, những Thần Thông này cực kỳ cường hoành trong đồng giai đều, điều này khiến cho họ có dũng khí tranh phong cùng đệ tử Thế Gia.

Càng thêm trọng yếu là Diệp Hạo mở tầm mắt bọn họ ra.

Diệp Hạo để bọn hắn hiểu đệ tử Thế Gia cũng không có mạnh như mình tưởng tượng.

Nội tâm cường đại.

- Phiến khu vực này sẽ còn tiếp tục phong tỏa.

Diệp Hạo bình tĩnh nói tiếp.

- Các ngươi phải tiếp tục tu luyện.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

Hồng Vận cùng Tộc trưởng các đại bộ lạc đồng thời hành lễ với Diệp Hạo.

Kỳ thật, thực lực các bộ lạc Thái Hành Sơn Mạch cực kỳ cường đại.

Có hơn 3000 bộ lạc.

Mà Tiên Vương có đến 300 người.

Mà bây giờ, tất cả Tộc trưởng các bộ lạc đều đặt chân đến Tiên Vương cảnh.

Mà 300 Tiên Vương kia càng cố gắng tiến lên một bước hướng về Tiên Vương trung giai.

Vì làm được một bước này, Diệp Hạo không những dùng hết Thánh Tuyền mà còn vận dụng một nhóm tài nguyên đỉnh cấp nữa.

Những điều Diệp Hạo làm, tất cả mọi người đều xem ở trong mắt.

Bởi vậy trong lòng bọn họ đã sớm nhận định, Diệp Hạo là Tông chủ của mình.

Chỉ không công khai ra hô mà thôi.

Diệp Hạo lập tức dẫn Hàn Sở Di cùng Trần Nguyệt Lan rời đi.

Hơn 40 năm, Trần Nguyệt Lan trợ giúp nuôi dưỡng một nhóm nhân viên quản lý, nhóm nhân viên quản lý này đã có đầy đủ năng lực quản lý tốt phiến khu vực này.

Lúc này, Trần Nguyệt Lan cũng nên trở lại bên người Tôn Thắng Nhân.

Dù sao hiện tại Trần Nguyệt Lan còn phải trợ giúp Tôn Thắng Nhân quản lý Chấp Pháp Đường.

Về phần Hàn Sở Di cũng nên trở lại Thánh Đức Học Viện học tập.

Dù hiện tại nàng cũng không cần học tập.

Nhưng dù qua loa cũng phải đi mới được.

Hàn Sở Di vừa mới đi tới Thánh Đức Thư Viện đã nhận được một đạo Truyền Tấn Ngọc Phù.

Nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt Hàn Sở Di nhanh chóng trầm xuống.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Toàn bộ đệ Tử Hàn gia chúng ta đều bị Hà Hồng Bảo đào thải.

Hàn Sở Di trầm giọng nói.

- Hà Hồng Bảo?

Diệp Hạo luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, rất nhanh hắn đã nghĩ tới điều gì

- Chuyện này để ta giải quyết.

- Ngươi biết Hà Hồng Bảo?

- Ta không biết Hà Hồng Bảo.

Diệp Hạo cười nói:

- Nhưng Hà Hồng Bảo sẽ ngoan ngoãn cho đệ tử Hàn gia các ngươi gia nhập.

- Ngươi muốn làm gì?

Hàn Sở Di tò mò hỏi.

- Bí mật.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn nàng một cái.

Hà Hồng Bảo là Đạo Sư Cao Cấp của Thánh Đức Thư Viện.

Bởi vậy hắn có văn phòng chuyên môn trong Thư Viện.

Mà lúc này, Hà Hồng Bảo đang ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm một nữ tử dáng người thướt tha nóng bỏng.

Nữ tử này ăn mặc trường bào bạch sắc, vô cùng phù hợp với Thánh Đức Thư Viện.

- Tiểu Nhị, tình huống đệ đệ ngươi ta biết, nhưng đệ đệ ngươi có tư chất quá kém.

Mặt Hà Hồng Bảo lộ vẻ khó xử nói:

- Ta không thể vì đệ đệ ngươi, mà không để ý đến quy củ của Thư Viện được.

- Ta tin tưởng Hà Đạo Sư có biện pháp.

Nữ sinh gọi là Tiểu Nhị vừa nói cởi áo lộ ra nửa bên vai.

Hà Hồng Bảo nhìn thấy Tiểu Nhị hiểu chuyện, tiến lên ôm nàng vào ngực, đại thủ hướng về mông to của nàng.

- Chỉ cần ngươi phục thị tốt cho ta, một cái danh ngạch tính là gì?

Tiểu Nhị nghe đến đây, trong mắt lộ ra một tia mừng rỡ, sau đó lại hiện ta một tia giãy dụa, nhưng nhanh chóng đã bị kiên định thay thế.

- Chỉ cần đệ đệ ta có thể đi vào Thánh Đức Thư Viện, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.

Hà Hồng Bảo đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn đẩy Tiểu Nhị ra, tiếp theo giải khai đai lưng quần của mình, đợi đến khi đối phương cởi quần ra, Tiểu Nhị tựa hồ như ý thức được điều gì, trong mắt lộ ra một tia khuất nhục.

- Mau tới đây.

Hà Hồng Bảo thấy Tiểu Nhị không tiến tới thì thúc giục.

Ánh mắt Tiểu Nhị vùng vẫy một hồi, thời điểm đang muốn tiến lên đã bị một cánh tay đè xuống.

- Vì đệ đệ ngươi, đáng giá không?

Sắc mặt Tiểu Nhị thay đổi.

Nàng quay người khiếp sợ nhìn một thanh niên vừa xuất hiện.

- Ngươi là ai?

Hà Hồng Bảo kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai không quan trọng?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Trọng yếu là ngươi đã làm sai quy tắc, qua sự kiện này ngươi đã còn không xứng làm Đạo Sư của Thư Viện nữa.

- Tự tìm cái chết.

Thần Niệm Hà Hồng Bảo quét qua bốn phía một cái, sau đó vung tay lên cầm giữ không gian bốn phía, sau đó tung một quyền đánh tới Diệp Hạo.

Quyền ý rộng lớn như thế.

Ba động kinh khủng khiến Tiểu Nhị biến sắc.

Mắt thấy một quyền này muốn oanh đến bên người Diệp Hạo, đột nhiên tiêu tán không còn dấu vết.

- Giết người diệt khẩu sao?

Diệp Hạo nhìn Hà Hồng Bảo, hài hước hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận