Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1913: Diệp Hạo Răn Dạy

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Tiểu Thương Vương trở về.

Hàn Sở Di đứng bên người Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

Để nàng Hàn Sở Di kinh ngạc là lông mày Diệp Hạo cũng không nhấc một cái.

- Tiểu Thương Vương trở về?

Nàng nhấn mạnh lần nữa.

- A.

Khắp khuôn mặt Hàn Sở Di lộ vẻ kinh ngạc.

Diệp Hạo có ý gì?

Khinh thường hay không nhìn?

- La Châu Ngọc ở Thánh Đức Thư Viện ngang ngược càn rỡ vì một nguyên nhân rất trọng yếu, Tiểu Thương Vương yêu thích nàng ta.

- Chuyện này và ta có quan hệ gì?

Diệp Hạo buông hồ sơ trong tay xuống, bình tĩnh hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không biết La Châu Ngọc vì ngươi mới bị Viện Trưởng đưa đến Ám Vệ?

Hàn Sở Di bất đắc dĩ nói.

Đến hiện tại Ám Vệ đã sớm không phải là bí mật.

Mà dạng Thiên Tài giống La Châu Ngọc, Thư Viện làm sao xử tử?

Nhất định đưa đến Ám Vệ, chuyện này rất dàng nghĩ ra.

- Tự La Châu Ngọc gieo gió gặt bão, mắc mớ gì đến ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp.

- Tiểu Thương Vương hình như là Cửu Cấp thiên tài.

Hàn Sở Di nhắc nhở.

- Cửu Cấp?

Khóe miệng Diệp Hạo lộ ra một vòng trào phúng.

Cửu Cấp thì tính là gì?

Dưới tình huống ngang cấp không phải Thập Cấp, Diệp Hạo đều không quan tâm.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

- Viện Trưởng, ngài cần cho ta một lời giải thích.

Cửa phòng Viện Trưởng xuất hiện một thân ảnh tài hoa xuất chúng ánh mắt lẫm liệt chất vấn.

Thân ảnh này, thân thể thon dài, vai vác Trường Thương, thần sắc lạnh lùng.

Tiếng nói của Du Phi vừa rơi xuống, toàn bộ học sinh Thánh Đức Thư Viện đều oanh động.

Rất nhiều học sinh đều biết rõ tình cảm Du Phi đối với La Châu Ngọc.

Nhưng bạch mã vương tử của La Châu Ngọc lại là Vương Phá Thiên.

Nhưng Vương Phá Thiên lại không thích La Châu Ngọc.

Tình tay ba a.

Bởi vậy khi Du Phi trở lại Thư Viện rất nhiều học sinh suy đoán Du Phi sẽ tìm Diệp Hạo tính sổ.

Thế nhưng không người nào nghĩ đến Du Phi lại đến đây chất vấn Tử Đế?

Du Phi cũng quá to gan rồi.

- Ngươi muốn một lời giải thích?

Du Phi vừa mới dứt lời một tiếng nói băng lãnh vang lên.

- La Châu Ngọc ngang ngược càn rỡ, tùy ý làm bậy, trước sau trọng thương tám học sinh, càng phế đi tu vi ba học sinh, dạng súc sinh này chẳng lẽ còn không nên trừng phạt?

- Súc sinh?

Mắt Du Phi đỏ hồng nói.

- Ngươi nói cái gì?

Bịch một tiếng một đạo kình lực quán xuyên bả vai Du Phi, chấn cả người Du Phi lui về phía sau trên trăm mét.

- Viện Trưởng, ngài đang làm cái gì thế?

Một trung niên như thiểm điện hiện thân ôm Du Phi trong ngực, nhíu mày hỏi.

- La Châu Ngọc trọng thương tám học sinh trong đó có ba học sinh do hắn ra không ít lực đó.

Tử Đế lạnh lùng nói.

- Bọn họ chỉ là giun dế, ta tổn thương thì lại như thế nào?

Du Phi nhìn chằm chằm văn phòng Tử Đế, trong mắt lóe lên thần sắc kiệt ngạo bất tuần

Lời hắn nói khiến rất nhiều học sinh bất mãn.

Phải biết La Châu Ngọc trọng thương tám học sinh kia có bốn người ở Lục Ban.

Học Sinh Lục Ban trong tương lai có thể đặt chân đến Bán Thần cảnh.

Nhưng hiện tại Du Phi lại nói bọn họ là giun dế, đây không phải đánh mặt toàn thể học sinh bọn họ sao?

- Bọn họ là giun dế, vậy ngươi là cái gì?

Tử Đế nói rồi đi ra từ trong văn phòng, trên người nàng tràn ngập Tử Khí giống như Đế Vương, cao cao tại thượng, Chúa Tể chúng sinh.

- Ta là cái gì?

Du Phi đẩy Trung Niên kia ra thần sắc cô ngạo nói.

- Ta, Du Phi, Cửu Cấp Thiên Tài, tương lai chú định trở thành Thần Linh.

Cửu Cấp Thiên Tài?

Cái gì?

Du Phi là Cửu Cấp Thiên Tài?

Làm sao có thể?

Trong Thư Viện không phải chỉ có Vương Phá Thiên là Cửu Cấp Thiên Tài thôi sao?

- Người nào cho phép ngươi tiết lộ tu vi của mình?

Tử Đế lạnh lùng nhìn Du Phi nói.

- Ta muốn tiết lộ thì tiết lộ, không cần ngươi xen vào.

Du Phi kinh nộ nhìn Tử Đế.

- Du Phi, ngươi dám nói như vậy?

Thạch Nam nhìn thấy Du Phi chỉ trích Tử Đế không khỏi nổi giận.

- Ta muốn nói chuyện ra sao là chuyện của ta?

Du Phi nhìn Thạch Nam một cái.

- Nơi này không có chuyện của ngươi?

Tử Đế nhìn thấy một màn này trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ cùng đau xót.

Phẫn nộ cũng bình thường.

Du Phi phạm thượng, nàng như thế nào không giận?

Nhưng đau xót nhiều hớn.

Chính như Thạch Nam nói những năm này Tử Đế trút xuống bao nhiêu tâm huyết.

trên người Du Phi.

- Những năm nay, cô trút xuống rất nhiều tâm huyết, nhưng cuối cùng nhận lại được cái gì đây, haizzz.

Đúng lúc này một tiếng nói bất đắc dĩ vang lên.

- Tuổi trẻ phản nghịch một chút còn có thể lý giải, nhưng tu luyện đến hôm nay, còn kiệt ngạo bất tuần, đây chính là vấn đề về giáo dưỡng.

Toàn trường kinh trụ.

Người nào gan to như vậy dám ở trước mặt mọi người nói Du Phi không có giáo dưỡng?

- Người nào?

Hai con ngươi Du Phi làm vỡ nát không gian, thấy được một bạch y thanh niên.

- Cha của ngươi chứ ai.

Bạch y thanh niên nhàn nhạt đáp lời.

- Ngươi tự tìm cái chết.

Du Phi nổi giận.

Du Phi là ai?

Cửu Cấp Thiên Tài.

Tương lai sẽ đặt chân thành Thần!

Ai dám chế nhạo hắn như thế?

Trong lòng Du Phi nghĩ cho dù Tử Đế cũng không được.

Diệp Hạo có tài đức gì dám chế nhạo hắn?

Du Phi không cần nghĩ nhiều đã xuất thủ.

Quyền Ý đáng sợ hóa thành sóng xung kích đầy trời bao khỏa Diệp Hạo, mắt thấy Diệp Hạo sắp bị thôn phệ, thân ảnh hắn lại quỷ dị biến mất nguyên chỗ, đợi đến khi Diệp Hạo xuất hiện lần nữa, đã đứng trước mặt Du Phi.

Con ngươi Du Phi hung hăng co rụt.

Diệp Hạo xuất hiện thực sự quá quỷ dị, bởi vì hắn không có cảm nhận được không gian ba động.

Mà khi Du Phi muốn động đậy mới phát hiện toàn thân đều bị một cỗ lực lượng thần bí giam cầm.

Không thể động đậy.

Làm sao có thể?

Mà lúc này một cỗ đau đớn kịch liệt làm Du Phi có cảm giác mộng bức.

Hắn không khỏi bưng kín mặt của mình.

Tu Sĩ Toàn trường càng giật mình.

Tình huống như thế nào?

Du Phi bị đánh mặt?

- Ngươi dám đánh ta?

Mắt Du Phi đỏ hồng rống to.

Đánh mặt cùng bị đánh là hai chuyện khác nhau.

Đánh mặt là nhục nhã tự tôn.

Ba!

Đáp lại Du Phi là một bàn tay.

Lần này khóe miệng Du Phi bị xé rách, trên mặt lộ ra một cái huyết thủ ấn rõ ràng, hắn nhìn Diệp Hạo thấp giọng gầm thét lên.

- Ta muốn giết ngươi.

Toàn bộ Pháp Lực ẩn núp trong thể nội Du Phi đều phóng xuất ra, nhưng coi như khí thế hắn phóng thích đến đỉnh cao nhất, Du Phi vẫn hoảng sợ phát hiện toàn thân vẫn bị giam cầm.

Diệp Hạo trầm mặt quát lớn.

- Lăn tới.

Một cỗ lực lượng không hiểu dẫn dắt Du Phi bay về hướng Diệp Hạo.

- Không.

Du Phi liều mạng giãy dụa, cũng không làm nên chuyện gì.

- Lĩnh Vực, không đúng, đây là Thần Thông.

Tử Đế nhìn Diệp Hạo xuất thủ trong mắt lộ ra ngưng trọng.

- Đây là Thần Thông gì?

Thạch Nam hiếu kỳ nói.

- Dù tu vi Diệp Hạo cao hơn Du Phi một cảnh giới, nhưng Diệp Hạo cũng không thể tiện liền giam cầm Du Phi như thế chứ.

Tử Đế trầm ngâm một chút, nói.

- Nếu ta không có đoán sai mà nói đây hẳn là một Thần thuật.

- Thần Thuật?

Ánh mắt Thạch Nam sáng lên.

Bất kỳ thứ gì chỉ dính dáng đến chữ Thần cũng sẽ rất cường đại.

- So sánh với hai môn Thần Thuật của Thánh Đức Thư Viện thì thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận