Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1738: Tình Nghĩa Quý Hơn Bạc Tiền



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Tây Hải Tam Thái Tử.

Yêu Nghiệt cường giả!

Tu vi hiện tại cũng đã đạt đến Tiên Vương Tứ chuyển

Chiến lực Tiên Vương Cao Giai.

Đông Hải Long Cung thật sự có Tiên Vương Cao Giai, thậm chí Tiên Vương cường giả đỉnh phong cũng có, nhưng lại không cấp bậc Bán Thần.

Dựa vào tư chất của Tây Hải Tam Thái Tử - Ngao Tường muốn đặt chân đến Tiên Vương Đỉnh Phong cần bao nhiêu thời gian?

Không ai biết được!

Bởi vì hiện tại cũng chính là thời Hoàng Kim Thịnh Thế trước nay chưa từng có.

Thất Trọng Thiên cũng đang bước vào thời kỳ tu hành Đỉnh Phong.

Đủ loại nghịch thiên tạo hóa, ngay cả Thời Gian Tinh Thạch cũng thỉnh thoảng tuôn ra, bởi vậy cần bao nhiêu thời gian để Ngao Tường đặt chân đến Tiên Vương Đỉnh Phong, không ai đoán biết được?

-Ngươi không cảm thấy Tây Hải Tam Thái Tử quá đáng?

Ngao Ngọc trầm mặc thật lâu thấp giọng gầm thét.

-Bởi vì Tứ Hải Tam Thái Tử quá mạnh, cho nên hắn có thể đồng thời cưới Đông Hải, Nam Hải, Bắc Hải Công Chúa.

Ánh mắt Ngao Khánh sắc bén nói:

-Ta nói như vậy, ngươi hiểu không?

-Nhưng ta không thích Ngao Tường. Lúc Ngao Ngọc nói câu này, khoé mắt đã rơi lệ.

-Đây không phải vấn đề ngươi thích hay không thích, thân làm Thế Gia đệ tử ngươi nên hiểu rõ điều này.

Ngao Khánh lạnh lùng nói.

-Chẳng lẽ ngươi trơ mắt mặc kệ Ngao Ngọc nhảy vào hố lửa?

Lúc này Minh Lang cắn răng đứng dậy.

-Hố lửa? Ngươi cảm thấy Ngao Ngọc gả cho Tây Hải Tam Thái Tử là nhảy vào lửa sao ?

Nghe vậy Ngao Khánh nhìn Minh Lang, ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng .

- Tây Hải Tam Thái Tử, Thất Trọng Thiên ai ai không biết, ai ai không hiểu, một thân tu vi kinh thiên động địa, tương lai có khả năng Phong Thần. Còn ngươi là gì? Giun kiến nhỏ bé.

-Nhưng ta yêu Ngao Ngọc hơn Tây Hải Tam Thái Tử.

Lúc Minh Lang nói câu này tựa hồ như gầm thét.

-Yêu? Ngươi có thể yêu Ngao Ngọc bao lâu ?

Ngao Khánh nhìn chằm chằm Minh Lang.

-Một trăm năm hay một ngàn năm? Ngươi không có tư chất tu hành, ngươi không thể nào không hiểu? Ngàn năm sau tóc ngươi bạc trắng, dần dần già đi, mà Tam Muội ta vẫn khuynh quốc khuynh thành, ngươi cảm thấy đến lúc đó các ngươi còn có thể ở chung? Nói bớt đi một chút ngươi không màn Thế Tục luân lý, không so đo tính toán tướng mạo thân thế, nhưng ngươi có từng suy nghĩ qua đến lúc ngươi hồn phiêu phách tán thì muội muội ta sẽ thế nào? Muội muội ta dù gì cũng có mười vạn năm thọ nguyên! Ngươi để cho nàng một mình sống tiếp? Cứ sống trong hoài niệm của ngươi?

Lời của Ngao Khánh giống như một mũi dao đâm vào tim Minh Lang rồi khuấy sâu thêm, sự thật này khiến hắn muốn ngạt thở.

-Minh Lang, Minh Lang, Minh Lang.

Ngao Ngọc nhìn Minh Lang sắc mặt trắng bệch, vội vàng kêu lớn .

Trong mắt Minh Lang dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn nhìn Ngao Ngọc vẻ mặt khổ sở.

-Ngao Ngọc, thật xin lỗi.

Ngao Khánh nói lời thẳng thắng, nhưng không phải không đúng .

-Minh Lang, ngươi đừng nghe lời Đại Ca ta.

Ngao Ngọc đỏ hồng mắt nói:

-Ta không quan tâm thiên trường địa cửu, ta chỉ quan tâm đến tình yêu thật sự.

-Nhưng...

-Minh Lang, ngươi có thay lòng đổi dạ không?

-Không.

-Vậy sau này không cho phép ngươi nói những lời như vậy.

Ngao Ngọc nắm chặt bàn tay Minh Lang, trầm giọng nói.

-Được, ta cam đoan sau này sẽ không nói ra những lời như thế nữa.

Giọng nói của Minh Lang mang đầy khí phách kiên cường .

-Minh Lang, ngươi sợ chết không?

Ngao Ngọc nhìn vào mắt Minh Lang, hỏi tiếp.

Nhận lấy ánh mắt Ngao Ngọc, Minh Lang như hiểu được nàng muốn gì, lập tức cười to nói:

-Có thể chết cùng ngươi là phúc phận của Minh Lang ta.

Nghe xong trên mặt Ngao Ngọc nở nụ cười như hoa nhường nguyệt thẹn, nàng xoay người ánh mắt kiên định nhìn Ngao Khánh đang tái mặt, nói.

-Đại Ca, ngươi chôn hai chúng cùng một chỗ nhé!?

-Tam Muội, trước đó ta muốn buông tha hắn, nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi.

Ngao Khánh nói xong thì nhìn trung niên bên cạnh một cái, trung niên khoát tay đã khoá chặt không gian xung quanh Ngao Ngọc, sau đó giam cầm Minh Lang đến bên cạnh Ngao Khánh.

-Minh Lang.

Ngao Ngọc kinh hô đồng thời lao đến.

Nhưng Ngao Ngọc vọt tới nửa đường không dám tiến thêm bước nào nữa, bởi vì Ngao Khánh đang trỏ vào yết hầu Minh Lang:

-Ngươi xông lên thử xem?

Vẻ mặt Ngao Ngọc nhìn Minh Lang thay đổi mấy lần, sau đó nàng nói.

-Minh Lang, ta đi trước một bước, ngươi đi theo sau, được không?

-Được!

Minh Lang kiên định đáp.

Nhìn Ngao Ngọc đang muốn tự đoạn tâm mạch, Ngao Khánh vội hô:

-Ngao Ngọc, nếu ngươi tự sát thì Minh Lang sẽ hận ngươi cả đời.

Không biết tại sao trong lòng Ngao Ngọc có cảm giác không tốt?

-Minh Lang, ngươi nhìn xem những người này là ai?

Ngao Khánh nói đến đây vung tay lên, trên đất xuất hiện mấy trăm tên ngư dân áo quần rách rưới.

Nhìn những ngư dân này, trong mắt Minh Lang lộ vẻ phẫn nộ.

-Ngao Khánh, ngươi hèn hạ.

Ngao Khánh lạnh lùng nói :

-Minh Lang, những ngư dân này có Phụ Mẫu ngươi, có thân thích ngươi, bằng hữu ngươi, nếu Tam Muội ta tự sát, ta sẽ lột da tróc thịt bọn họ .

-Đừng mà .

Minh Lang vội hô.

-Minh Lang, ngươi biết ta muốn gì?

Ngao Khánh lạnh lùng nhìn Minh Lang nói :

-Ta cho ngươi ba phút suy nghĩ .

Thời gian cứ vậy trôi qua, sắc mặt Minh Lang càng trở nên trắng bệch.

- Đến giờ.

Lúc Ngao Khánh nói ra câu này khiến toàn thân Minh Lang run lên.

Ánh mắt Minh Lang phức tạp nhìn mấy trăm tộc nhân.

-Giết hết tất cả.

Ngao Khánh nhìn thấy Minh Lang không mở miệng đưa tay ra hiệu cắt đầu.

Tu Sĩ Đông Hải Long Cung tức khắc lấy Chiến Kiếm sáng loáng ra, lúc sắp chém đến tộc nhân Minh Lang thì hắn hô to :

-Dừng tay, dừng tay, dừng tay…

Minh Lang mỗi tiếng kêu dừng tay, sắc mặt Ngao Ngọc trắng bệch thêm phần nào .

Bởi vì Ngao Ngọc tựa hồ ý thức được gì.

Minh Lang lập tức nhìn về phía Ngao Ngọc, trong mắt lộ ra vẻ áy náy:

-Xin lỗi.

Thân thể mềm mại của Ngao Ngọc run lên bần bật, nước mắt rơi như mưa :

-Lời vừa rồi ngươi nói còn văng vẳng bên tai, ngươi lại mau quên như vậy?

-Minh Lang ta không tiếc mạng sống, cho dù lột da tróc thịt, tứ mã phanh thây , ta cũng không quan tâm.

Lúc Minh Lang nói đến đây, đôi mắt rưng rưng.

-Nhưng ta không thể bỏ mặc song thân và tộc nhân .

-Vậy ta thì sao? Ta vì ngươi vứt bỏ song thân, vứt bỏ tộc nhân.

Ngao Ngọc chỉ mấy trăm ngư dân kia nói:

-Chỉ vì mấy trăm tộc nhân này ngươi lại phản bội ta, nhưng ta phản bội mấy trăm vạn tộc nhân của ta, ngươi có biết không ?

Ngao Ngọc nói xong câu cuối cùng , tinh thần trở nên cuồng loạn.

-Xin lỗi.

Trong lòng Minh Lang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngàn vạn lời nói cuối cùng vẫn hóa thành hai chữ này.

-Ta muốn ngươi chết.

Ngao Ngọc nói xong vọt thẳng tới bên Minh Lang.

Mà lần này Ngao Khánh cũng không ngăn cản.

Bịch một tiếng một quyền của Ngao Ngọc đánh vào ngực Minh Lang.

Minh Lang khẽ run, phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực rơi về phía xa . Minh Lang vừa mới rơi xuống đất thì Ngao Ngọc đã tung một cước dẫm lên lồng ngực hắn, tựa hồ muốn chém Minh Lang thành muôn mảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận